Đã ba giờ chiều. Không rõ ông Masumi đi đâu mà giờ này vẫn chưa về văn phòng. Tôi đứng dậy, vươn vai rồi đi về phía cửa sổ. Trời thật là đẹp, không gian như càng thoáng đãng hơn khi nhìn từ trên này xuống Bất giác tôi thấy một chút cảm khái. Trời đất bao la rộng lớn như vậy, sao có những con người vĩnh viễn không tìm được một chốn riêng tư cho mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan không gian yên tĩnh. Tôi rời khỏi cửa sổ, kéo rèm lại rồi uể oải nhấc máy. Chưa có lúc nào tôi thấy mệt mỏi như lúc này, những suy nghĩ về ông ấy cứ luẩn quất mãi trong đầu tôi. Vâng, tôi chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, tôi là một người xa lạ không có quan hệ họ hàng hay tình cảm với ông ấy, nhưng sao tôi cứ phải quan tâm đến cuộc sống riêng tư của ông ấy như vậy, dù biết rằng đó không phải là bổn phận của tôi, dù biết rằng, có lo lắng hay phiền muộn gì đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thể giúp gì được cho ông ấy. Nhưng biết làm thế nào được. Tôi chẳng có cách nào rũ bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu óc tôi. Hơn nữa, tôi không thể nào bỏ mặc ông ấy được. Có vẻ như ông ấy không biết quan tâm đến bản thân mình, có vẻ như ông ấy không biết cách làm cho bản thân mình được hạnh phúc. Ông ấy cứ giam mình trong cái khuôn lạnh lẽo mà ông chủ tịch đã áp đặt, bước đi cứng nhắc trên con đường mà ông chủ tịch đã vạch ra, rồi bây giờ lại đính hôn với người con gái mà ông chủ tịch lựa chọn, dù ông chẳng mảy may yêu thương. Những cuộc hôn nhân chính trị, những hình nhân di động, giàu có mà đau khổ như vậy thì thà làm một thư ký nhỏ bé tự do tự tại như tôi còn hơn. Ông ấy có lẽ nào sẽ vứt bỏ hoa hồng tím, đồng nghĩa với việc vứt bỏ trái tim và con người thực sự của ông ấy.
Dạo này, khi cuộc thi Hồng Thiên Nữ càng đến gần, ông ấy càng trầm mặc. Có lẽ ông ấy cũng không biết phải làm thế nào. Tôi biết, bộ phận chế tác đang ráo riết chuẩn bị cho việc công diễn Hồng Thiên Nữ trên toàn quốc, diễn viên chính đã được quyết định, đương nhiên là Ayumi, dù chưa có kết quả thi tuyển. Công ty Daito không làm những gì không chắc chắn, bàn tay ngầm của ông chủ tịch sẽ tiếp tục thao túng đến mức nào đây, tôi cũng không rõ nữa. Chẳng nhẽ ông Masumi cứ để mặc kệ cho đóa hồng tím ấy khô héo sao.
- Alô
Một chút ngập ngừng, rồi tiếng cô lễ tân vang lên nhỏ nhẹ :
- Dạ có cô Ayumi muốn gặp giám đốc ạ.
Ayumi à, cô ấy có việc gì mà lại đến gặp ông Masumi. Lần trước, họ đã cùng nhau đi ăn tối ở quán thịt nướng bình dân. Không thể nghĩ ra là cô ấy có thể có mối quan hệ gì với ông Masumi. Theo tính cách của cô ấy, không thể nào cô ấy lại toa rập với ngài chủ tịch để nhằm đạt được Hồng Thiên Nữ cả.
Vậy thì tôi nghĩ không ra lý do nào mà cô ấy có thể gặp ông Masumi cả.
Tôi liền đáp :
- Cho tôi gặp cô Ayumi.
Có những tiếng lạch cạch, điện thoại im bặt trong nửa phút rồi một giọng nói nhẹ nhàng vang lên :
- Chị Mizuki ah. Xin lỗi vì không hẹn trước, nhưng tôi muốn gặp ông Masumi một chút. Tôi có chút việc. Tất nhiên nếu ông ấy thời gian rảnh rỗi.
Tôi vội đáp :
- Vâng cô Ayumi ạ. Được gặp cô là một vinh hạnh rất lớn. Nhưng hiện tại ông Masumi không có ở đây.
Một chút ngập ngừng, rồi đầu dây bên kia có tiếng nói khe khẽ :
- Tôi có thể đợi được không ?
Không thể tin nổi. Giữa họ có chuyện gì mà cô Ayumi phải ngồi đợi ông Masumi. Không thể nào, nếu họ có chuyện gì thì trước khi đi, ông Masumi đã phải dặn lại tôi rồi chứ. Trí tò mò của tôi phát triển đến mức không thể kiểm soát nổi, mặc dù, sau bao nhiêu năm làm việc cùng với ông Masumi, nó đã được rèn giũa như đặt trong một cái tủ đá. Nhưng đây lại là chuyện khác. Một chuyện thật đáng ngờ. Một Hồng Thiên Nữ tương lai, một thiên tài trong giới kịch nghệ, cô gái cưng nổi tiếng lại có thể ngồi chờ đợi một ai đó, cho dù đó là ông giám đốc của công ty Nghệ thuật. Không thể tin được.
- Vâng ạ, dĩ nhiên nếu cô không phiền. Xin mời cô lên đây ạ.
Một lát sau có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi vội vàng đứng dậy, bước ra mở cửa, và cô ấy, Ayumi, đứng trước mặt tôi, rất bình thường giản dị. Cô mặc một chiếc áo cổ tim màu xanh nhạt, tay dài, một chiếc váy lửng cùng màu, nhưng không hiểu sao, với nụ cười nhẹ nhàng đó, tôi như phảng phất thấy bóng hình của một tiên nữ : giản dị mà cao quý. Ayumi là như thế, dù chẳng làm gì cũng có cái khí chất vượt xa người khác. Khác hẳn cô bé ấy, khi bình thường thì kém xa một người bình thường, chỉ khi hóa thân vào nhân vật, cô bé ấy mới trở nên đáng sợ một cách kỳ lạ.
- Mời cô ngồi. Tôi không rõ ông Masumi đi đâu cả, nên thực sự tôi cũng không biết khi nào ông ấy sẽ về.
Ayumi ngồi xuống ghế một cách tự nhiên, cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn :
- Không sao đâu, tôi đợi ông ấy được. Chị cứ làm việc của chị đi ạ.
Tôi vâng nhẹ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi. Cô ấy lập tức chăm chú vào cuốn tạp chí, tựa như đó là một thứ thú vị nhất trần đời. Không hiểu sao tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy được. Ngay cả khi cô ấy im lặng, làn không gian xung quanh cô ấy cũng như lấp lánh một ánh hào quang vô hình.
Có nên gọi điện không nhỉ. Hiện nay, đến tìm ông Masumi chỉ duy nhất có hai người con gái. Cô bé kia, một người đặc biệt và cô Shiori, vợ sắp cưới của ông ấy. Tuy nhiên, dù là cô Shiori đến đây, ông Masumi vẫn tiếp tục cuộc họp như bình thường. Nhưng cô Ayumi thì … Tôi có nên báo cho ông Masumi biết không nhỉ. Tôi có nên vì cô ấy mà phá lệ không. Thực sự đối với ông Masumi, công việc luôn luôn là trên hết, nhưng tôi không rõ, cô Ayumi đến đây vì việc gì. Cô ấy không nói, và tôi cũng không tiện gặng hỏi.
Bất chợt Ayumi ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên, thật xấu hổ khi để cô ấy phát hiện ra tôi đang nhìn trộm. Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười rồi hạ cuốn tạp chí xuống. Tôi vội nói :
- Chắc là cô sốt ruột quá nhỉ. Ông Masumi vẫn chưa về.
Ayumi tiếp tục mỉm cười :
- Không đâu, tôi có thời gian mà.
Khi nhìn cô ấy, câu hỏi tò mò trong lòng tôi muốn bung ra lại được nuốt trở lại. Thực sự tôi cực kỳ muốn biết, muốn biết vì sao cô ấy lại đợi ông Masumi. Tôi biết cô ấy cũng là một người bận rộn, và phải chuyện gì ghê gớm lắm mới khiến cô ấy ngồi không cả giờ đồng hồ như vậy.
- Chị Mizuki này, chị có thích Hồng Thiên Nữ không
Kì lạ thật, cô ấy sao lại có thể hỏi tôi câu đó. Có lẽ vẻ mặt tôi kì khôi lắm nên cô ấy lại bật cười :
- Chẳng nhẽ tôi nói gì sai sao ?
Tôi không thể nào trả lời rành rọt cho được :
- Vì… thì làm gì có ai không thích Hồng Thiên Nữ đâu
Chợt cánh cửa bật mở, rồi ông Masumi bước vào. Ông ấy có vẻ rất kinh ngạc khi thấy Ayumi :
- Ơ kìa, cô Ayumi. Có chuyện gì mà cô phải đến tận đây thế này
Nhìn thấy ông Masumi, Ayumi liền đứng bật dậy, và hình như trong giây phút ấy, tôi có nhìn thấy một luồng ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt tuyệt đẹp đó :
- Vâng, chào ông Masumi. Tôi có phiền ông lắm không
Ông Masumi trao cho tôi cặp tài liệu rồi ngồi xuống ghế đối diện với Ayumi :
- Cô pha cho tôi một tách cà phê. Còn cô uống gì nhỉ, thưa cô Ayumi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét