11/10/09

Một cơn say nắng

Chạy ngang qua ngõ nhà anh
Hương hoa nồng nàn giăng lối
Ánh mắt chao nghiêng rất vội
Đèn khuya thăm thẳm đêm dài

Nào ai mơ một ngày mai
Một cái nắm tay hờ hững
Một trái tim côi lơ lửng
Hình như chỉ thế, chạy qua

.

1. Tháng ba xuân phơi phới, nắng vàng tươi như mật ong. Hoa sưa trắng giăng mắc các nẻo đường, phấp phới như mây như tuyết. Người người hân hoan.

Tôi gặp anh một sáng tháng ba như thế.

Hiếm khi nào tôi nói chuyện với một người lạ nhiều như thế, và hình như cũng hiếm khi nào có người ngồi lắng nghe tôi chăm chú như thế. Tôi như cô bé Tốt tô chan lần đầu tiên đi học, hân hoan và hứng khởi tiếp chuyện một người đàn ông xa lạ mà như đã thân quen tự bao giờ. Cô em họ anh nhỏ xíu như một con búp bê, chạy loanh quanh trong nhà, thỉnh thoảng lại leo lên đùi anh quấy rầy, đáng yêu lạ. Lúc mọi người ra về, anh nhấc bổng cô bé đang giận dỗi phụng phịu lên, và trong một giây, tôi đã bị choáng váng.

Tháng ba trời trong xanh lắm. Lòng người cũng tươi mới lắm. Tôi lần đầu tiên thấy mong chờ, mong chờ gặp lại một người đàn ông xa lạ chỉ sau lần gặp đầu tiên.

2. Quán cafe yên tĩnh nằm trên tầng hai một căn nhà nho nhỏ nhìn ra nhà thờ. Đèn đủ sáng và đủ tối. Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng làm khung cảnh hiện ra lung linh kì ảo. Tôi và anh, ngồi đối diện nhau, đủ gần và đủ xa. Cây nến thơm nho nhỏ khẽ tỏa khói. Câu chuyện bình thường như giữa hai người bạn. Tôi hơi bối rối, nhưng cái choáng ngợp ban đầu hình như đã dần dần tan biến, nhường chỗ cho sự thân quen ấm áp. Và dễ chịu. Tôi hiếm khi thấy dễ chịu khi phải ngồi riêng với một người nào đó, đặc biệt nếu đó là một người con trai, không bao giờ tôi gặp riêng một người con trai dù xa lạ hay thân quen.

Những bóng cây bên ngoài cửa sổ nhảy múa dưới bóng đèn vàng. Đêm trong lành và yên tĩnh. Gió hơi se lạnh, nhưng lòng tôi ấm áp.

3.
Đó là một bộ phim mới. Hài hước, vui vẻ, không thuộc thể loại tôi thích, nhưng tôi cũng không ghét. Ngày hôm đó gần ngày lễ, những cặp tình nhân tấp nập dắt tay nhau. Hàng ghế gần cuối, sát lối ra vào, thỉnh thoảng lại lại có một đôi tình nhân ríu rít đi nhờ qua. Màn hình sáng rực rỡ, trái ngược hẳn với màu sắc nhờ nhờ của những bộ film kinh dị tôi hay xem. Nội dung nhẹ nhàng, hợp với đa số mọi người. Hai cô bạn gái thân thiết tranh nhau ngày làm đám cưới trong một cái khách sạn đã mơ ước từ thuở nhỏ. Cuộc chiến của những cô dâu. Anh và tôi ngồi yên lặng xem film. Không khí yên lặng luôn làm tôi thấy dễ chịu.

Trời hơi se lạnh. Anh dặn tôi đứng chờ, rồi hối hả đi lấy xe. Áo khoác tôi dài, xanh mềm mại. Tôi gõ nhẹ đôi giày trên vỉa hè, lắng nghe tiếng gót giày vang lên đùng đục, hai tay đút chặt trong túi áo. Trong giây lát, một cảm giác buồn chán dâng ngập hồn tôi. Tôi đã chán anh rồi.

Đường về thăm thẳm. Tôi ngồi yên lặng sau xe anh. Bó hoa nặng trĩu trên tay. Tôi không muốn nói, và cũng không có gì để nói. Chào tạm biệt anh, không một lần nhìn lại, tôi đi thẳng lên cầu thang. Tôi không biết và cũng không muốn biết anh có nhìn theo hay không. Tim tôi đã lạnh rồi.

Hơn hai năm về trước, trên bục cầu thang này, một người đàn ông đã không trở lại. Và kể từ ngày hôm đó, lại thêm một người đàn ông nữa.

Bó hoa lys đêm ấy cắm hơn mười ngày mới tàn, dài hơn thời gian quen anh của tôi.

Mấy tháng sau, một đêm về khuya, vô tình tôi chạy ngang qua ngõ nhà anh. Mùi hoa dạ hương nồng nàn. Ánh đèn vẫn vàng vọt mênh mông như thế.

Và tôi không khỏi cảm thấy một chút bâng khuâng.

Mùa thu

Ai xui chi mùa thu
Thả heo may xuống phố
Những trái tim mong manh
Cô đơn đến khó thở

Cây bàng xanh cuối phố
Lá đã ngả sang vàng
Ôi những người xa xứ
Có thương về cố hương

Thơ thu

Có một bài thơ em viết dở
Mùa thu Hà Nội xao xác buồn
Sông Hồng đỏ rực phù sa nặng
Con nước vơi đầy sóng mênh mông

Có một bài thơ chẳng đặt tên
Câu chữ chứa chan bao nỗi nhớ
Heo may lan dần bên ngõ nhỏ
Sương phủ trắng mờ trên triền sông

Có một bài thơ viết không nên
Dù gom nhặt mãi những gì trong kí ức
Dù gom nhặt cả những gì còn day dứt
Mà gom hoài chẳng viết nổi, người ơi