11/10/09

Một cơn say nắng

Chạy ngang qua ngõ nhà anh
Hương hoa nồng nàn giăng lối
Ánh mắt chao nghiêng rất vội
Đèn khuya thăm thẳm đêm dài

Nào ai mơ một ngày mai
Một cái nắm tay hờ hững
Một trái tim côi lơ lửng
Hình như chỉ thế, chạy qua

.

1. Tháng ba xuân phơi phới, nắng vàng tươi như mật ong. Hoa sưa trắng giăng mắc các nẻo đường, phấp phới như mây như tuyết. Người người hân hoan.

Tôi gặp anh một sáng tháng ba như thế.

Hiếm khi nào tôi nói chuyện với một người lạ nhiều như thế, và hình như cũng hiếm khi nào có người ngồi lắng nghe tôi chăm chú như thế. Tôi như cô bé Tốt tô chan lần đầu tiên đi học, hân hoan và hứng khởi tiếp chuyện một người đàn ông xa lạ mà như đã thân quen tự bao giờ. Cô em họ anh nhỏ xíu như một con búp bê, chạy loanh quanh trong nhà, thỉnh thoảng lại leo lên đùi anh quấy rầy, đáng yêu lạ. Lúc mọi người ra về, anh nhấc bổng cô bé đang giận dỗi phụng phịu lên, và trong một giây, tôi đã bị choáng váng.

Tháng ba trời trong xanh lắm. Lòng người cũng tươi mới lắm. Tôi lần đầu tiên thấy mong chờ, mong chờ gặp lại một người đàn ông xa lạ chỉ sau lần gặp đầu tiên.

2. Quán cafe yên tĩnh nằm trên tầng hai một căn nhà nho nhỏ nhìn ra nhà thờ. Đèn đủ sáng và đủ tối. Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng làm khung cảnh hiện ra lung linh kì ảo. Tôi và anh, ngồi đối diện nhau, đủ gần và đủ xa. Cây nến thơm nho nhỏ khẽ tỏa khói. Câu chuyện bình thường như giữa hai người bạn. Tôi hơi bối rối, nhưng cái choáng ngợp ban đầu hình như đã dần dần tan biến, nhường chỗ cho sự thân quen ấm áp. Và dễ chịu. Tôi hiếm khi thấy dễ chịu khi phải ngồi riêng với một người nào đó, đặc biệt nếu đó là một người con trai, không bao giờ tôi gặp riêng một người con trai dù xa lạ hay thân quen.

Những bóng cây bên ngoài cửa sổ nhảy múa dưới bóng đèn vàng. Đêm trong lành và yên tĩnh. Gió hơi se lạnh, nhưng lòng tôi ấm áp.

3.
Đó là một bộ phim mới. Hài hước, vui vẻ, không thuộc thể loại tôi thích, nhưng tôi cũng không ghét. Ngày hôm đó gần ngày lễ, những cặp tình nhân tấp nập dắt tay nhau. Hàng ghế gần cuối, sát lối ra vào, thỉnh thoảng lại lại có một đôi tình nhân ríu rít đi nhờ qua. Màn hình sáng rực rỡ, trái ngược hẳn với màu sắc nhờ nhờ của những bộ film kinh dị tôi hay xem. Nội dung nhẹ nhàng, hợp với đa số mọi người. Hai cô bạn gái thân thiết tranh nhau ngày làm đám cưới trong một cái khách sạn đã mơ ước từ thuở nhỏ. Cuộc chiến của những cô dâu. Anh và tôi ngồi yên lặng xem film. Không khí yên lặng luôn làm tôi thấy dễ chịu.

Trời hơi se lạnh. Anh dặn tôi đứng chờ, rồi hối hả đi lấy xe. Áo khoác tôi dài, xanh mềm mại. Tôi gõ nhẹ đôi giày trên vỉa hè, lắng nghe tiếng gót giày vang lên đùng đục, hai tay đút chặt trong túi áo. Trong giây lát, một cảm giác buồn chán dâng ngập hồn tôi. Tôi đã chán anh rồi.

Đường về thăm thẳm. Tôi ngồi yên lặng sau xe anh. Bó hoa nặng trĩu trên tay. Tôi không muốn nói, và cũng không có gì để nói. Chào tạm biệt anh, không một lần nhìn lại, tôi đi thẳng lên cầu thang. Tôi không biết và cũng không muốn biết anh có nhìn theo hay không. Tim tôi đã lạnh rồi.

Hơn hai năm về trước, trên bục cầu thang này, một người đàn ông đã không trở lại. Và kể từ ngày hôm đó, lại thêm một người đàn ông nữa.

Bó hoa lys đêm ấy cắm hơn mười ngày mới tàn, dài hơn thời gian quen anh của tôi.

Mấy tháng sau, một đêm về khuya, vô tình tôi chạy ngang qua ngõ nhà anh. Mùi hoa dạ hương nồng nàn. Ánh đèn vẫn vàng vọt mênh mông như thế.

Và tôi không khỏi cảm thấy một chút bâng khuâng.

Mùa thu

Ai xui chi mùa thu
Thả heo may xuống phố
Những trái tim mong manh
Cô đơn đến khó thở

Cây bàng xanh cuối phố
Lá đã ngả sang vàng
Ôi những người xa xứ
Có thương về cố hương

Thơ thu

Có một bài thơ em viết dở
Mùa thu Hà Nội xao xác buồn
Sông Hồng đỏ rực phù sa nặng
Con nước vơi đầy sóng mênh mông

Có một bài thơ chẳng đặt tên
Câu chữ chứa chan bao nỗi nhớ
Heo may lan dần bên ngõ nhỏ
Sương phủ trắng mờ trên triền sông

Có một bài thơ viết không nên
Dù gom nhặt mãi những gì trong kí ức
Dù gom nhặt cả những gì còn day dứt
Mà gom hoài chẳng viết nổi, người ơi

24/9/09

Lý Thương Ẩn

碧城十二曲阑干,
犀辟尘埃玉辟寒。
阆苑有书多附鹤,
女床无树不栖鸾。
星沈海底当窗见,
雨过河源隔座看。
若是晓珠明又定,
一生长对水晶盘。

Bích thành thập nhị khúc lan can ,
tê tích trần ai ngọc tích hàn .
Lãng uyển hữu thư đa phụ hạc ,
nữ sàng vô thụ bất tê loan .
Tinh trầm hải để đương song kiến ,
vũ quá hà nguyên cách tọa khán .( kàn)
Nhược thị hiểu châu minh hựu định ,
nhất sanh trường đối thủy tinh bàn .

Dịch và chú thích : Langxettu@maihoatrang.com

Mười hai đoạn lan can ở Bích Thành (nơi tiên ở)
(có) sừng tê tránh bụi, (có) ngọc để tránh lạnh
vườn Lãng có sách nên hạc thường đến náu
núi Nữ Sàng không có cây nên loan không đậu
đang ở bên cửa sổ nhìn thấy sao chìm xuống đáy biển (trời sáng)
cùng ngồi ngắm mưa bay qua nguồn sông Hoàng Hà (nơi ngưu lang chức nữ ở)
nếu như viên ngọc sáng (mặt trời) ánh sáng lại ổn định
thì cả đời sẽ ngắm hoài chiếc gương pha lê (mặt trăng) đó


Bích Thành mấy khúc lan can
Tỵ hàn ngọc báu, tỵ trần sừng tê
Vườn tiên (1) phượng vẫn hội tề
Nữ Sàng (2) loan nọ không về đã lâu
Ngồi trông sao rụng bể sâu
Trông mưa giăng mắc hai đầu Hà nguyên (3)
Ví bằng trời (4) vẫn rạng lên
Trọn đời ta sẽ thệ nguyền với trăng (5)

1 : Nguyên văn : Lãng Uyển
2. Tên một ngọn núi hay có chim loan năm màu (Sơn Hải Kinh)
3. Ngọn nguồn sông Hoàng Hà
4. Nguyên văn : hiểu châu : viên ngọc sáng rực rỡ
5. Nguyên văn : Thủy tinh bàn : mâm pha lê.

26/7/09

Hoa Âm Hệ Liệt

Truyền thuyết về Thanh điểu tộc kể lại rằng, "máu của người Thanh Điểu tộc không phải là loại máu bình thường, mà là máu của Tây Vương Mẫu – khi Vương Mẫu tu luyện trên đỉnh Côn Luân, Người đã dùng ánh trăng cắt cổ tay mình nhỏ ra ba giọt máu, hóa thành ba con Thanh Điểu đi khắp thế gian truyền bá ân trạch của Người.". Trải qua sự xói mòn của thời gian, tộc Thanh Điểu dần dần bị tàn lụi, bị xóa sổ, chỉ còn sót lại trên thế gian ba nhà tiên tri, mang trong mình ba giọt máu của Tây Vương Mẫu. Một trong những chủ nhân của giọt máu ấy là nàng Tinh Liên, nữ nhân ngư sống trong một hồ máu ở dưới đáy Mạc Chi hồ trong Hoa Âm Các

Trác Vương Tôn, Các Chủ của Hoa Âm Các, mới lên chấp chưởng được không lâu thì nhận được tấm chiến thiếp của Dương Dật Chi, minh chủ võ lâm. Cuộc đối đầu giữa Hoa Âm Các và Minh chủ võ lâm là quy luật thường xuyên của võ lâm, không có gì là lạ, có điều cuộc chiến này đã được sắp xếp từ trước khi Trác Vương Tôn tại vị. Theo đúng quy củ của Hoa Âm Các, dù bản thân không tin lắm, Trác Vương Tôn vẫn tới gặp Tịnh Liên hỏi về kết cục của trận đấu sắp tới. Nữ Nhân Ngư đột nhiên kinh sợ rồi phát cuồng, tự móc trái tim ra và quằn quại đến chết trong hồ máu. Lời tiên tri được trả giá bằng chính tính mạng của nữ tiên tri ấy chỉ vẻn vẹn gồm 4 chữ " Lục chi thiên tế".

Những tư liệu cũ được hé mở, Lục chi thiên tế gắn với truyền thuyết về Diệt thế đại thần Shiva. Hạ giới vì để chuộc lỗi với thần Shiva, đã chấp nhận dùng " Lục Chi Thiên Tế", dùng tính mạng để cứu thế gian khỏi sự hủy diệt. Quan trọng hơn, theo các Chiêm sư tính toán, chỉ trong thời gian sắp tới, Lục chi thiên tế có khả năng trùng diễn lần nữa

Trên con thuyền Đại Uy Thiên Triêu hiệu vượt biển, máu bao trùm lên máu. Lục Chi thiên tế mà mọi người không ngờ tới dần dần được tái hiện. Máu tanh nhuộm đỏ biển xanh, con người nhìn nhau nghi kị, sợ hãi, chưa bao giờ cuộc sống lại mong manh đến như thế.

Thuyền cập bến Mạn Đà La đảo, tưởng rằng mọi thứ đã yên ả, ngờ đâu, những ma trận lại tiếp tục bắt đầu, và đối với nó, Lục Chi Thiên tế rốt cuộc chỉ là một màn khởi đầu hoa lệ.

Những bí mật dần dần được hé mở. Hóa ra, Lục chi Thiên tế không chỉ đơn thuần là một cuộc hiến tế nhằm làm dịu lại cơn thịnh nộ của đại thần Shiva, mà còn bao hàm trong đó những tham vọng kinh người"


Chính Bộ Phi Yên đã viết, Hoa âm hệ liệt được dựa trên một số truyền thuyết của Ấn Độ về đại thần diệt thế Shiva, thần sáng tạo thế giới Brahama và nữ thần Parvati, trong đó chủ yếu là câu chuyện về sự đánh cuộc giữa Brahama và Shiva. Lúc nào cũng thế, các mỹ nhân luôn là căn nguyên của mọi sự phiền não, và các vị thần cũng không ngoại lệ. Do không biết Parvati là vợ của Shiva, thần Brahama đã biến ra tới năm cái đầu để có thể nhìn nàng ở mọi góc cạnh, điều đó đã làm Shiva nổi cơn ghen. Hai vị thần đã đánh cuộc với nhau, bằng cách cùng bước lên bàn Luân hồi, xuống hạ giới làm một người bình thường, xem ai có thể trở lại thiên giới trước.

Tất nhiên, đó chỉ là phần dẫn truyện, và từ đó Bộ Phi Yên đã phát triển nên một Hoa Âm hệ liệt vừa huyền ảo vừa mỹ lệ, những chi tiết thần thoại được gắn với cuộc sống hiện tại một cách rất chân thực. Đây không phải là cuộc chiến của các vị thần, mà chỉ đơn thuần là cuộc chiến cũng những con người trần thế với nhau, mỗi người đều có một mục đích, một nỗi khổ riêng không ai có thể chia sẻ. Đương nhiên với phong cách của Bộ Phi Yên, trong Hoa Âm hệ liệt chẳng có nổi một vị anh hùng cứu thế xả thân vì chính nghĩa đứng lên lãnh đạo quần hùng chống lại một số cái ác đang hoành hành khắp nơi. Trác Vương Tôn, vị Hoa Âm Các chủ, đương nhiên không phải, chàng dấn thân vào cuộc phưu lưu này chỉ vì muốn cứu người con gái bên cạnh mình. Tôi thực sự yêu thích nhân vật Trác Vương Tôn này, đặc biệt là câu nói của chàng đối với hung thủ bày ra Lục Chi Thiên tế, rằng, chàng chẳng muốn vạch trần những tội ác mà y đã bày ra, vì nó giúp chàng thấy chuyến đi này bớt tịch mịch. Máu và sinh mạng của người khác chỉ đơn giản khiến chàng bớt tịch mịch, thế thôi, chứ chẳng quan trọng chút xíu nào với chàng. Dương Dật Chi, minh chủ võ lâm đấy, nhưng cùng từng là một kẻ lừa thầy phản bạn, bỏ cả người yêu mình vì một cuốn bí kíp võ công. Tiểu Án, vị vương tử có lòng từ bi hỉ xả của Phật, nhưng lại phải duy trì cuộc sống bằng máu tươi, và mục đích tham gia chỉ làm tìm giết sứ giả còn lại của Thanh Điểu để giải huyết chú trên người mình. Và đương nhiên Đế Ca, tổng giáo chủ của Mạn Đà La giáo lại càng không thể.

Nhân vật trong kiếm hiệp thuần túy thường đơn thuần, kẻ đại gian ác thường gây ra sóng gió, để rồi một nhân vật anh hùng xuất chúng xuất hiện lãnh đạo võ lâm đứng lên tiêu diệt, mang lại hòa bình hạnh phúc cho võ lâm. Riêng Bộ Phi Yên không như vậy. Thế giới kiếm hiệp của nàng là một thế giới đầy hoa mỹ, trong đó, mọi nhân vật đều bao hàm trong mình hai mặt tốt xấu, cuộc chiến của những nhân vật trong đó đều tuân theo tiêu chí : vì mình. Chỉ vì bản thân mình, thế thôi.

Hải Chi Yêu, Mạn Đà La, Thiên Kiếm Luân, sau đó sẽ là gì nữa đây ?

14/7/09

Luận bàn Tru Tiên

Tru Tiên

Tác giả : Tiêu Đình
Loạn giả : Lam Anh

Nguồn : http://www.nhanmonquan.net/vbulletin/forumdisplay.php?f=298

QUOTE
Tiểu thuyết võ hiệp Tru Tiên của tác giả Tiêu Đỉnh đã tạo ra một làn sóng mới sau khi xuất bản ở Trung Quốc. Hiện các công ty game, hãng làm phim, đài truyền hình và xưởng phim hoạt hình Trung Quốc, Hàn Quốc và Đài Loan đang thương thảo với tác giả về việc chuyển nhượng bản quyền của quyển tiểu thuyết này.

Với hơn 2 triệu người lên mạng xem tiểu thuyết Tru Tiên mỗi ngày, các độc giả lập luôn một diễn đàn online tranh luận về việc liệu Tru Tiên có vượt qua được những tác phẩm của Kim Dung hay không? Ai sẽ là người thay Kim Dung nhận lấy chức võ lâm minh chủ khi có người nhận xét Tru Tiên là “thánh kinh võ hiệp thời đại hậu Kim Dung”.

NGUYÊN VĂN TIẾNG TRUNG


Luận bàn Tru Tiên


Mở đầu Tru tiên viết “Từ thời thái cổ, nhân loại đối với thế giới quanh mình, thảy những sự kỳ dị, chớp loè sấm động, gió dữ mưa to, thiên tai nhân hoạ, thương vong vô số, lũ lụt khắp nơi, tuyệt không phải những sự sức con người có thể làm được, có thể chống cự được. Bèn cho rằng trên chín tầng trời có chư vị thần linh, dưới chín tầng đất có dồn đống âm hồn, diêm la điện phủ. Vì vậy truyền thuyết thần tiên lưu lại hậu thế”

Trong thuở sơ khai, ở Trung thổ có ba chính phái lớn : Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc. Cả ba giáo phái đều là những bậc thần tiên, cưỡi mây về gió, tu luyện lâu năm, tuy không đến mức trường sinh bất lão nhưng việc trẻ mãi không già trong vài trăm đến hơn nghìn năm là điều quá dễ dàng. Câu chuyện bắt đấu khi một làng nhỏ sống dưới chân núi Thanh Vân đột ngột bị giết sạch, chỉ còn sót lại hai cô nhi và một lão già phát điên. Thương xót, Thanh Vân Môn đã thu nhận cô nhi vào làm môn đệ.

Thanh Vân Môn vốn có bảy chi nhánh, mạnh yếu khác nhau, trong đó, Lam Kinh Vũ, đứa trẻ có tư chất tốt hơn được vào chi nhánh mạnh nhất, còn Trương Tiểu Phàm, đứa bé thật thà chất phác được nhận vào chi nhánh yếu nhất, neo người nhất. Trong cái đêm xảy ra thảm họa, Trương Tiểu Phàm được Phổ Trí đại sư truyền cho tuyệt học Bát Nhã thần công của Phật giáo, sau đó lại trở thành đệ tử của Thanh Vân Môn, vô hình chung trong người hắn kiêm nhiệm cả hai tuyệt học của hai môn phái lớn nhất Trung Thổ, tuy cái đó làm sự thăng tiến kỳ nghệ trong những năm đầu của hắn khá chật vật, nhưng lại là căn bản vững chắc để hắn để hắn tiến xa hơn trong những năm sau. Trải qua bao gian nan có, may mắn có, Trương Tiểu Phàm trở thành một trong bốn đệ tử giỏi nhất của Thanh Vân Môn, được hạ sơn. Trong chuyến hạ sơn đó, Tiểu Phàm tình cờ gặp mặt Bích Dao, môn đệ của Ma Giáo, người đã có ảnh hưởng lớn nhất đến hắn sau này. Trong một sự tình cờ, bí mật của Trương Tiểu Phàm bị bại lộ, hắn trở thành đối tượng lôi kéo của Ma Giáo, là đối tượng bị truy giết của Thanh Vân môn. Bí mật khủng khiếp năm xưa bại lộ cùng với cái chết của Bích Dao đã đẩy hắn từ hàng ngũ Thanh Vân – chính phái, chuyển sang đầu quân cho Ma Giáo – Tà phái.

Đọc Tru tiên phảng phất thấy những nét gì đó của Phong Thần. Cũng những bậc thần tiên phong thanh đạo cốt, cũng những bảo bối tân kì, nhưng khác một chỗ, Tru tiên có ảnh hưởng của truyện kiếm hiệp nhiều hơn. Trong khi Phong Thần chỉ chìm sâu vào cuộc chiến mang nặng tính chất tranh đoạt giữa các giáo phái với nhau thì Tru Tiên lại giống với các tiểu thuyết kiếm hiệp thời đại hơn, với mô típ khá quen thuộc : một cô nhi sống sót sau cuộc thảm sát nào đó, luyện thành tuyệt nghệ ( luôn luôn là bao gồm tuyệt nghệ của hai ba nhà cùng một lúc) cuối cùng phát hiện ra kẻ đã thảm sát tòan gia mình là một nhân vật trong chính phái, từ đó chuyển sang nghi ngờ cái gọi là ranh giới giữa chính tà. Những bửu bối của Tru tiên cũng giống với vũ khí của các hiệp khách giang hồ chứ không phải biến hóa khôn lường như trong Phong Thần. Chỉ hơn mỗi một điều, trong các tiểu thuyết võ hiệp, các hiệp khách giang hồ sử dụng khinh công, còn trong Tru tiên, họ đằng vân giá vũ, và họ tu luyện cũng lâu năm hơn, từ mấy trăm năm đến hơn một nghìn năm, dung mạo của họ cũng trẻ mãi không già. Đó có lẽ là một trong những điểm giống của Tru Tiên với Phong Thần.

Cách dẫn truyện tự nhiên, mạch lạc, nội dung hấp dẫn, không có gì ngạc nhiên khi Tru Tiên lại được đông đảo người đọc khen ngợi đến thế. Trong khi các tiểu thuyết kiếm hiệp hiện đại rơi vào khuôn mẫu sáo mòn và sử dụng một giọng văn quá đỗi là thô thiển, dù Tru Tiên không phải là một bước đột phá mới khi lấy lại mô típ cũ nhưng việc thêm vào yếu tố thần kì đã khiến nó có một cái gì đó mới mẻ hơn, hấp dẫn hơn. Người đọc như được thấy một thế giới thần kì ( với những bậc thần tiên sống lâu trăm tuổi, trẻ mãi không già, đằng vân giá vũ) nhưng vẫn không quá xa rời với thực tại như vẫn tồn tại những mối quan hệ tình cảm rất đỗi bình thường (yêu ghét, giận hờn – tranh thù đoạt mệnh). Trong đó, người đọc như thấy ước mơ của mình, ước mơ về một cuộc sống trẻ mãi không già, Tru tiên không bao gồm trong nó những nhân vật bất tử, bất tử không phải là cái người ta mong muốn, mà chính sự trẻ mãi không già mới là cái thu hút nhất.

Tuy nhiên, Tru tiên không phải là một tác phẩm tuyệt hảo. Ngòai việc vẫn phải dựa trên những mô típ cũ như những tác phẩm kiếm hiệp kinh điển khác, nó vẫn không dám đẩy đến tận cũng những mâu thuẫn bao hàm trong nó. Có cảm giác không chân thực lắm khi Thương Tùng tự nguyện lộ mặt mà không cần bất kì chứng cứ nào. Hoặc chi tiết Pháp Tướng tự động kể lại hết toàn bộ sự việc mà Phổ Trí đại sư đã gây ra năm xưa khi chứng kiến sự cứng đầu của Trương Tiểu Phàm. Chỉ hai chi tiết đó thôi cũng đủ thấy khoảng cách giữa những cây viết thông thường với hai cây cổ thụ vẫn còn khá xa. Việc không dám đẩy tới tận cùng những mâu thuẩn ẩn chứa trong lòng làm câu chuyện tự nhiên hơi gượng, nó làm tác phẩm thiếu chiều sâu so với những gì mà nó đã đạt được. Đây quả là một điều đáng tiếc. Tuy nhiên nếu có thể rộng lượng hơn một chút thì Tru tiên vẫn là một tác phẩm nổi trội so với các tác phẩm hiện hành. Lời văn và nội dung của Tru Tiên trau chuốt hơn và không quá sa đà vào những mối quan hệ xxx nóng bỏng, điều mà ngay cả một số tác phẩm đang nóng hiện nay của Huỳnh Dị cũng không tránh khỏi. Cái đó làm nó cũng được nâng lên một bậc so với những tác phẩm đó.

Cuộc chiến chính tà trong Tru Tiên

Như những tác phẩm võ hiệp khác, Tru Tiên cũng không thể không ẩn chứa trong mình mâu thuẫn giữa hai phái chính tà, đương nhiên, đó là mâu thuẫn không thể tách rời khỏi các tác phẩm thuộc thể loại này. Trời đất tuy phân chia, nhưng vẫn gặp nhau ở một điểm. Nhớ ngày xưa đọc có câu “ Khi ánh sáng sinh ra, bóng tối cũng sinh ra, nếu không có bóng tối, làm sao hiểu thế nào là ánh sáng”. Chính tà là hai phạm trù song song, không thể tách rời nhau, có nhiều khi, nó trộn lẫn vào nhau khiến ta trong một chừng mực nào đó không thể phân biệt nổi thế nào là chính, thế nào là tà. “Trời đất vô nhân” nữa là con người. Phải chăng cái tư tưởng vô nhân đó đã thấm vào tâm tủy những kẻ quyền cao chức trọng thuộc chính phái, để rồi, mỗi hành động đều chỉ vì mục đích cá nhân mà không xét đến hậu quả của nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến những cá nhân khác.

Như Phổ Trí đại sư, tuy là một bậc cao tăng đắc đạo của Thiên Âm Tự, chỉ vì mục đích muốn để tuyệt học hai nhà Thanh Vân môn và Thiên Âm Tự được hòa trộn với nhau mà không ngần ngại giết sạch những người dân sống dưới chân núi Thanh Vân. Pháp Tướng đại sư đổ lỗi cho việc Phổ Trí đã bị tà ác xâm nhập, không thể nào, chẳng qua lục căn chưa tịnh, đáy lòng vẫn sân si nên mới có cơ hội trào lên như vậy.

Hoặc như Thanh Trùng của Thanh Vân Môn, chỉ vì để trả thù cho vị sư huynh của mình mà không ngần ngại bán rẻ cả Thanh Vân Môn, dẫn Quỷ Vương Tông xâm nhập và tàn sát chính đồng đạo mình. Thanh vân môn thối nát, nói bậy, cho dù có là như thế thì đó chỉ là những kẻ cầm đầu, đại đa số còn lại thì sao, chỉ vì lỗi của một kẻ khác mà phải hy sinh mạng sống chăng.

Khi thiên thần giết xong ác quỷ, thì máu của ác quỷ đã thấm đẫm người thiên thần” Quả nhiên chính phái và tà phái cũng sinh ra từ một gốc, và không phải cứ chính phái là làm những việc tốt, còn tà phái là làm những việc xấu. Và nếu chính phái xấu xa như vậy thì thà qua làm tà phái còn hơn. Tư tưởng này đã được Tru tiên khắc họa thông qua hình ảnh của Trương Tiểu Phàm. Tuy nhiên, tư tưởng tà bất thắng chính vẫn tiềm ẩn trong ngòi bút của tác giả, cho đến tận cùng tác giả vẫn chưa để cho Trương Tiểu Phàm làm bất cứ điều gì phương hại đến chính phái, mà chỉ tham gia vào tiêu diệt và tàn sát chính trong nội bộ Ma giáo. Phải chăng đó chính là một đường lui để cuối cùng tác giả sẽ đưa Tiểu Phàm trở lại trong Chính giáo. Nó cũng là điểm khác so với Phong Thần, trong Phong Thần, dù là Triển Giáo hay Xiển Giáo, phàm đã tham gia chiến đấu thì đều có cơ hội lên bảng Phong Thần. Không như trong Tru tiên, khi Tiểu Phàm bị nghi vấn là ma giáo cài vào thì bị “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, nhưng khi Thanh Trùng phản bội thì vẫn thản nhiên trở về bên Quỷ Vương mà không thấy bất kì hành động truy sát nào của Thanh Vân Môn. Hoặc giả thái độ của hai cô nhi Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đối với Thiên Âm tự, nơi dung túng hành động của Phổ Trí đại sư. Tác giả đã thể hiện rõ ngòi bút vẫn còn nương nhẹ với chính phái của mình, thành ra đi ngược lại với tư tưởng chính thống tồn tại từ ngàn xưa của người Trung Quốc. Không rõ có nên coi đây là một sự đột phá mới của tác giả không.


Chữ Tình Trong Tru tiên

Viết tặng Kea và cà phê đen
Biết bạn Kea chẳng bao giờ đọc cái này, nhưng vì đồng cảm với cà phê đen mà viết, nên cứ đề tặng bạn Kea



Cửu U âm linh, Chư thiên thần ma
Ỷ ngã huyết khu, phụng vũ hi sinh
Tam sinh thất thế, vĩnh đọa Diêm La
Chỉ vì tình cố, tuy tử bất tật

Đây là bốn câu chú mà Bích Dao đã đọc khi dùng Hợp Hoan Linh để cứu Tiểu Phàm thoát khỏi họa sát thân của Tru Tiên Kiếm Trận. Trong mưa gió sát khí bão bùng, một người con gái mảnh mai xinh đẹp đã không ngần ngại đem đổi cả tính mạng của mình để cứu người mình yêu, dù nàng biết rằng trong tim người đó đang ẩn chứa bóng hình một người con gái khác.

Chữ tình là gì khiến cho người ta phải đau khổ. Một người bạn của tôi đã viết " Tin nhắn đến máy nhưng chẳng đến được lòng người. Coi phim từng có kẻ nói "Ta từng tự hào là kẻ giỏi xoay xở trong số đào hoa, vậy mà thực ra chỉ là một kẻ ngốc, cả đời đem trọn trái tim yêu một người không bao giờ yêu mình"... Đôi lúc tự hỏi chữ tình sao mà nặng" Không phải ngẫu nhiên mà tôi trích nguyên văn cái tin nhắn bạn tôi gửi đem vào đây, chỉ vì, cảm thấy cả đoạn tin nhắn đó mới nói rõ hết những ý mà mấy câu chú này ẩn chứa.

Ngay từ đầu tình cảm của Trương Tiểu Phàm đã dành trọn cho Điền Linh Nhi. Thì làm sao có thể khác được, khi mà hắn lớn lên cùng với nàng từ nhỏ, lại được cùng nàng quấn quýt vui đùa sớm tối. Một kẻ mồ côi cơ khổ, lại bị sư phụ lạnh nhạt, anh em đồng môn tuy thân thiết nhưng lại ở một độ tuổi khác, thì dĩ nhiên hắn sẽ đem lòng luyến ái ngay người con gái ở gần hắn nhất. Huống chi Linh Nhi lại là một tài nữ, vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, trong muôn người mới có một. Mối tình đầu thường sâu nặng, và chính bởi lẽ đó mà Linh Nhi đã trở thành người quan trọng nhất trong tim Tiểu Phàm. Uổng thay, đó chỉ là tình cảm một chiều, và thứ tình cảm đó đã làm Tiểu Phàm không ít lần đau khổ. Đã từng nghĩ nếu Linh Nhi đáp lại tình cảm của Tiểu Phàm thì sao, liệu với những gì đã trải qua thì Tiểu Phàm có yêu Bích Dao không. Không rõ nữa, tình cảm mà, không ai có thể đoán trước được Nhớ trong Anh Hùng Xạ điêu, dù Hoa Tranh Công chúa với Quách Tỉnh có mối giao tình sâu nặng nhưn khi gặp Hoàng Dung, cuối cùng tình cảm của Quách Tỉnh vẫn nghiêng về phía Hoàng Dung. Cho nên không thể đoán trước được điều gì

Có vẻ như nhân vật chính dù có ngốc nghếch đến đâu cũng vẫn được các mỹ nhân bao quanh , và Tiểu Phàm cũng không ngoại lệ. Tiêu Đỉnh Tiên Sinh đã khá ưu ái khi cho Đệ nhất tài nữ Lục Tuyết Kỳ cũng đem lòng luyến ái Tiểu Phàm. Nhưng cũng thật tội nghiệp khi trong tim Tiểu phàm không còn chỗ cho Lục Tuyết Kỳ, khi mà cuối cùng Tiêu Đỉnh lại cho Bích Dao ở cùng hắn trong tuyệt cốc. Cả một khoảng thời gian dài cùng chung sống chết, chia ngọt sẻ bùi đã khiến Bích Dao nằm trọn trong tim Tiểu Phàm và trong một chừng mực nào đó đã lớn hơn cả vị trí của Linh Nhi. Kể ra thì nhi nữ thường nặng lòng hơn chăng, vì Tiểu Phàm đã gần như chuyển cả tình cảm dành cho Linh nhi sang Bích Dao. Hình ảnh mỹ nhân mà Tiểu Phàm nhìn thấy dưới giếng cổ đã nói lên điều đó. Tiếc thay, Bích Dao đã không biết được điều đó cho đến tận lúc chết.

Có phải quá dại khờ không khi mà cả hai người con gái đều đem nặng lòng yêu Tiểu Phàm, cho dù trong tim hắn đã in sâu hình bóng người con gái khác, vị tỷ tỷ đồng môn xinh đẹp dễ thương. Chữ tình mà, biết làm sao được, làm sao có thể sai khiến được con tim. Nếu không nặng lòng thế thì Tuyết Kỳ đã không mất đi gương mặt sương lạnh, còn Bích Dao đã không mất đi mạng sống của mình. Đem mạng sống của Bích Dao để ví với gương mặt sương lạnh của Tuyết Kỳ, có lẽ tôi hơi bất công, nhưng quả thật, sâu thẳm trong tim, tình cảm của Tuyết Kỳ có lẽ không kém gì Bích Dao, chỉ vì, hai con người được nuôi dậy trong hai môi trường khác nhau, và có cách biểu hiện tình cảm khác nhau. Không phải Tuyết Kỳ trước mặt tòan thể đồng huynh đệ đã đột ngột đứng ra xin tha tội cho Tiểu Phàm hay sao, dù nàng vốn là một con người lạnh lùng vô cảm với những người đồng môn khác

Bích Dao nằm đó, hồn phách tiêu biến vĩnh viễn không thể hồi sinh. Lục Tuyết Kỳ sống mà tim cũng lạnh băng như chết. Còn Tiểu Phàm, Tiểu Phàm trở thành Quỷ lệ, đệ nhất sát thủ của Ma giáo. Ba con người, ba hòan cảnh khác nhau chi giống ở một điểm, vì một chữ tình mà đột ngột trở thành một con người hòan toàn khác. Nhưng Bích Dao có khổ không. Được chết vì người mình yêu thì có gì mà khổ. Nhưng nàng có sung sướng không, chưa có nổi một ngày vui vầy bên người mình yêu, lấy chi mà sung sướng. Vậy Tiểu Phàm thì sao, có khổ không, khổ chi khi mà mạng sống ngàn cân treo sợi tóc của mình đột nhiên được cứu thoát. Nhưng liệu hắn có sung sướng không, phút nhận ra người mình yêu cũng là lúc chia lìa sinh tử, sung sướng sao nổi. Còn Lục Tuyết Kỳ thì sao, không phải đem mạng sống của mình ra để đổi lấy mạng sống người mình yêu, nhưng lại ở hai đầu chiến tuyến, huống chi, trong lòng hắn, nào có chỗ cho nàng. Dù có cơ hội gặp lại đi chăng nữa thì liệu có thể bồi đắp được tình cảm hay không, hay lại trở thành hai kẻ không đội trời chung. Sống như vậy thì thà đem tính mạng ra đánh đổi như Bích Dao còn sung sướng thanh thản hơn. Thế nào là sướng, thế nào là khổ. Chữ tình lúc nặng lúc nhẹ, lúc khoan lúc nhặt, biết lấy cái gì mà đo đếm giờ

Người không phải của mình, nên không có cách nào níu kéo đã đành
Tình vốn là của mình, sao cũng không có cách nào kiềm chế. Không, nói chính xác hơn, vì tình vốn là của mình, nên dù muốn dù không nó vẫn tồn tại ở đó, không có cách nào quên lãng, không có cách nào xóa bỏ

Kết thúc sẽ ra sao đây. Liệu Tuyết Kỳ có thể ở bên Tiểu Phàm không, khi mà ranh giới Chính Tà đang ngày một khoét sâu, và Bích Dao còn nằm đó, và liệu Bích Dao có thể tỉnh lại không khi mà hồn phách đã tiêu biến, còn bí thuật của Hắc Cô tộc thì đã thất truyền từ lâu. Không thể nói trước được điều gì, vì câu chuyện còn đang tiếp diễn. Chỉ có một chữ tình sâu nặng vẫn ẩn chứa trong tim mỗi người.

Lam Anh kính bút./.

Tôi và "Hồng Tro" của Du

Buổi trưa lạnh. Lạnh vì điều hòa, hay vì tim lạnh, tôi cũng không rõ nữa. Văn phòng vắng teo, mọi người hoặc đã đi ăn trưa, hoặc nghỉ ngơi ở đâu đó gần hết. Tôi đang ngồi trệu trạo nhai cơm, với lạc rang, khô khốc, bệnh viêm họng làm tôi không thể ăn bất kỳ thứ nào khác, dù vậy, cái vị bùi bùi của lạc vẫn khuyến khích tôi nhai tiếp. Mắt tôi dán chặt vào màn hình, vào "Hồng tro" của Du. Du mới gửi cho tôi cách đây vài phút.

Lúc nào cũng thế, tôi thường rùng mình mỗi khi đọc truyện của Du. Từ truyện dài đầy bi kịch như "Legend of Porasitus", đến những truyện ngắn như "Mắt ngọc" "Hoa tuyết", hay cái những tùy bút viết trực tiếp trên mạng"chỉ bởi nỗi cô đơn", tất cả đều như những cái gai bén nhọn xuyên thẳng qua da thịt tôi, chui hẳn vào tim. Giọng văn bàng bạc, những nỗi đau rất thật, tất cả đều làm cho người đọc phải nín thở khâm phục.

Lần này, Hồng Tro khá ngắn, chỉ với hai nhân vật chính. Một là "Nàng", một cây bút đã không thể cầm bút viết nên chuyển sang làm họa sĩ, chỉ bởi vì "có thể dùng bột màu rẻ tiền thay máu", hai là Tím, một tác giả truyện ngắn vừa được xuất bản, được ưa chuộng và đang kề cận con đường hoa hồng vinh quang.

Nàng và Tím, hai người như hai thái cực khác nhau. Tím có vẻ cầu toàn, có vẻ thuộc típ người mực thước, logic đến khó tính, một người được số phận ưu đãi và có thực tài phần nào. Có thể biết được điều đó qua sự phân tích của Tím về công việc, về cách mà Tím xử sự khi đến nhà nàng
"Đôi khi Tím cũng ngủ lại chỗ của nàng, song luôn luôn dậy rất sớm. Chỉ một tiếng cựa mình của phố chợ cũng làm cô tỉnh giấc. Mà phố chợ nào có cựa mình đâu. Nó ngáy. Lắm khi còn mộng du".
Nàng thì khác hẳn. Nàng họa sĩ còm, sống nhỏ nhoi trong một căn gác cũng nhỏ nhoi, trong một khu chợ ồn ào náo nhiệt. Nàng từng là một cây bút, nhưng nàng viết bằng đam mê, bằng chính máu của bản thân, chứ không phải bằng bất kỳ kỹ xảo nào. Tác phẩm mới nhất của nàng là "một bức tranh hồng tro" và sau đó, một bóng người ngồi cô độc vẽ bằng tàn tro của cuốn truyện nổi danh của Tím, phía trên đầu là một "trái tim đỏ rực" vẽ bằng thứ màu rẻ tiền chứ không phải máu đã được vẽ thêm vào. Không hiểu sao, bức tranh cứ luẩn quất mãi trong đầu tôi. Màu tro của hoa hồng, màu của những điểm tàn còn lại của đóa hoa hồng sau khi bốc cháy. Nó gợi tôi nhớ tới nàng Meggie xinh đẹp, yêu tuyệt vọng một đức cha đầy tham vọng. Và gợi nhớ tới con chim họa mi cất cao giọng hót bi thương trong đám cỏ gai. Bức tranh là những gì còn sót lại của nàng, sau khi máu trong tim đã bị ngòi bút rút cạn sau từng bài viết.

Có một đoạn, Hồng tro nhắc lại một ký ức cũ của Nàng :

"-Vậy sao kể với tớ ?
- Lý do đấy thôi. Tớ muốn kể. Mà cậu lại là người duy nhất có thể nghe mà không đau."


Bây giờ thì tôi nghĩ, tôi có thể hiểu vì sao nàng và Tím có thể chơi với nhau. "Vì họ là những người không đau vì nhau". Tím tìm đến nàng chỉ để có một người lạ đủ quen để kể cho nghe về thành công của cô ấy. Và nàng thì chấp nhận Tím, chỉ vì cô ấy là người nhìn bức tranh Hồng tro của nàng mà hoàn toàn không hiểu gì về ý nghĩa của nó, không một chút đau đớn. Đôi khi người ta cần kể cho một ai đó nghe về một số thứ của bản thân mình, một niềm vui, một nỗi đau, nhưng chỉ để kể, mà không phải mưu cầu một lời chia vui hay an ủi. Một người gần như lạ.

Tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên lảnh lót, một bài hát vừa lạ vừa quen. Tôi không kịp nghe ca từ, chỉ nhớ rằng nó rất quen.

Như những nỗi đau đang thường trực trong tim tôi ngày xưa, bây giờ và mãi mãi sau này, đau đến mức chỉ muốn viết ra mà lại không thể viết ra.

Và máu con tim cứ cạn dần sau từng nét bút, một cách vô hình.

Tôi và "Hồng Tro" của Du

Buổi trưa lạnh. Lạnh vì điều hòa, hay vì tim lạnh, tôi cũng không rõ nữa. Văn phòng vắng teo, mọi người hoặc đã đi ăn trưa, hoặc nghỉ ngơi ở đâu đó gần hết. Tôi đang ngồi trệu trạo nhai cơm, với lạc rang, khô khốc, bệnh viêm họng làm tôi không thể ăn bất kỳ thứ nào khác, dù vậy, cái vị bùi bùi của lạc vẫn khuyến khích tôi nhai tiếp. Mắt tôi dán chặt vào màn hình, vào "Hồng tro" của Du. Du mới gửi cho tôi cách đây vài phút.

Lúc nào cũng thế, tôi thường rùng mình mỗi khi đọc truyện của Du. Từ truyện dài đầy bi kịch như "Legend of Porasitus", đến những truyện ngắn như "Mắt ngọc" "Hoa tuyết", hay cái những tùy bút viết trực tiếp trên mạng"chỉ bởi nỗi cô đơn", tất cả đều như những cái gai bén nhọn xuyên thẳng qua da thịt tôi, chui hẳn vào tim. Giọng văn bàng bạc, những nỗi đau rất thật, tất cả đều làm cho người đọc phải nín thở khâm phục.

Lần này, Hồng Tro khá ngắn, chỉ với hai nhân vật chính. Một là "Nàng", một cây bút đã không thể cầm bút viết nên chuyển sang làm họa sĩ, chỉ bởi vì "có thể dùng bột màu rẻ tiền thay máu", hai là Tím, một tác giả truyện ngắn vừa được xuất bản, được ưa chuộng và đang kề cận con đường hoa hồng vinh quang.

Nàng và Tím, hai người như hai thái cực khác nhau. Tím có vẻ cầu toàn, có vẻ thuộc típ người mực thước, logic đến khó tính, một người được số phận ưu đãi và có thực tài phần nào. Có thể biết được điều đó qua sự phân tích của Tím về công việc, về cách mà Tím xử sự khi đến nhà nàng
"Đôi khi Tím cũng ngủ lại chỗ của nàng, song luôn luôn dậy rất sớm. Chỉ một tiếng cựa mình của phố chợ cũng làm cô tỉnh giấc. Mà phố chợ nào có cựa mình đâu. Nó ngáy. Lắm khi còn mộng du".
Nàng thì khác hẳn. Nàng họa sĩ còm, sống nhỏ nhoi trong một căn gác cũng nhỏ nhoi, trong một khu chợ ồn ào náo nhiệt. Nàng từng là một cây bút, nhưng nàng viết bằng đam mê, bằng chính máu của bản thân, chứ không phải bằng bất kỳ kỹ xảo nào. Tác phẩm mới nhất của nàng là "một bức tranh hồng tro" và sau đó, một bóng người ngồi cô độc vẽ bằng tàn tro của cuốn truyện nổi danh của Tím, phía trên đầu là một "trái tim đỏ rực" vẽ bằng thứ màu rẻ tiền chứ không phải máu đã được vẽ thêm vào. Không hiểu sao, bức tranh cứ luẩn quất mãi trong đầu tôi. Màu tro của hoa hồng, màu của những điểm tàn còn lại của đóa hoa hồng sau khi bốc cháy. Nó gợi tôi nhớ tới nàng Meggie xinh đẹp, yêu tuyệt vọng một đức cha đầy tham vọng. Và gợi nhớ tới con chim họa mi cất cao giọng hót bi thương trong đám cỏ gai. Bức tranh là những gì còn sót lại của nàng, sau khi máu trong tim đã bị ngòi bút rút cạn sau từng bài viết.

Có một đoạn, Hồng tro nhắc lại một ký ức cũ của Nàng :

"-Vậy sao kể với tớ ?
- Lý do đấy thôi. Tớ muốn kể. Mà cậu lại là người duy nhất có thể nghe mà không đau."


Bây giờ thì tôi nghĩ, tôi có thể hiểu vì sao nàng và Tím có thể chơi với nhau. "Vì họ là những người không đau vì nhau". Tím tìm đến nàng chỉ để có một người lạ đủ quen để kể cho nghe về thành công của cô ấy. Và nàng thì chấp nhận Tím, chỉ vì cô ấy là người nhìn bức tranh Hồng tro của nàng mà hoàn toàn không hiểu gì về ý nghĩa của nó, không một chút đau đớn. Đôi khi người ta cần kể cho một ai đó nghe về một số thứ của bản thân mình, một niềm vui, một nỗi đau, nhưng chỉ để kể, mà không phải mưu cầu một lời chia vui hay an ủi. Một người gần như lạ.

Tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên lảnh lót, một bài hát vừa lạ vừa quen. Tôi không kịp nghe ca từ, chỉ nhớ rằng nó rất quen.

Như những nỗi đau đang thường trực trong tim tôi ngày xưa, bây giờ và mãi mãi sau này, đau đến mức chỉ muốn viết ra mà lại không thể viết ra.

Và máu con tim cứ cạn dần sau từng nét bút, một cách vô hình.

21/6/09

Hải Chi Yêu

Đang đọc Hải chi yêu, tình cờ thấy một bài thơ chưa dịch, nên phỏng dịch thơ chơi

Nguyên tác : Trong Hải chi yêu của Bộ Phi Yên

Môn tiền xuân thủy, bạch bình hoa.
Ngạn thượng vô nhân, tiểu đĩnh tà.
Nữ nhi kinh quá, giang dục mộ,
Tản phao tàn thực, tứ thần nha.


Dịch nghĩa : Ngọc Diện Hồ

Hoa lục bình trắng muốt sông xuân trước cửa
Bờ không bóng khách, con thuyền nhỏ lướt xéo qua
Hoàng hôn ngả bóng, có cô gái đi ra
Ném đồ ăn thừa lên cúng chim thần


Phỏng dịch thơ :

Lục bình độ trắng cửa sông xuân
Thuyền nhỏ nhẹ qua, bến vắng dần
Bóng hoàng hôn ngả, kìa nhi nữ,
Thức ăn khẽ ném, cúng chim thần

Chú giải : Một dải phương Nam từ nhiều đời nay đã lưu truyền phong tục này, nữ tử đi thuyền mà gặp thủy điểu bay lượn theo thuyền đều ném thức ăn lên không, “thần nha” sẽ đón lấy trên không, trăm lần trúng cả trăm. Theo truyền thuyết kể lại, làm như vậy có thể đánh đuổi tà ma, chúc phúc cho các cô gái

Bồ Tát man

Donga@vietkiem viết : Bài Bồ Tát man này được Kim Dung đưa vào trong "Xạ điêu anh hùng truyện" và Kim Dung có viết do một người vô danh thời Đường viết. Bài từ này được lưu lại trong Toàn Đường thi, quyển 899, bài thứ 8.Trong quyển "Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản" của Nguyễn Chí Viễn có bảo bài này là của Tăng Nguyên Doãn đời Nguyên

Bài từ trong "Xạ điêu anh hùng truyện"

牡丹含露真珠顆
美人折向庭前過
含笑問檀郎
花強妾貌強
檀郎故相惱
須道花枝好
一向發嬌嗔
碎挼花打人

Mẫu đơn hàm lộ chân châu khoả
Mỹ nhân chiết hướng đình tiền quá
Hàm tiếu vấn đàn lang
Hoa cường thiếp mạo cường
Đàn lang cố tương não
Tu đạo, hoa chi hảo
Nhất hướng phát kiều sân
Toái noa hoa đả nhân

Mẫu đơn đọng sương như những viên ngọc chân châu
Người đẹp ngắt hướng qua trước sân
Cười nụ hỏi người bạn tình
"Hoa xinh hay dung mạo thiếp xinh ?"
Người bạn tình làm ra vẻ ảo não
Rồi nói: "Cành hoa đẹp"
Người đẹp khẽ nổi giận
Vò nát hoa ném người

Mẫu đơn sương đọng hé cười
Mỹ nhân ngắt lấy ướm lời hỏi han
"Bây giờ thiếp hỏi tình lang
Hoa kia hay thiếp, theo chàng, đẹp hơn ?"
Tình lang giả bộ buồn phiền
"Hoa đương tươi nụ dĩ nhiên hơn nàng"
Mỹ nhân hơi giận nhìn sang
Cành hoa vò nát khẽ khàng ném qua

Mô ngư nhi - Nhạn khâu

Note : Trong một lần vào diễn đàn điện ảnh, vô tình đọc được bài này (bao gồm cả bản chữ hán, hán việt và dịch nghĩa) Hôm nay rảnh rỗi, gắng gượng ngồi phỏng dịch thành thơ.

摸魚兒 - 雁丘
元好問

問世間情是何物
直教生死相許
天南地北雙飛客
老翅幾回寒暑
歡樂趣
離別苦
就中更有痴兒女
君應有語gigi
渺萬里層雲
千山暮雪
只影向誰去

橫汾路
寂寞當年蕭鼓
荒煙依舊平楚
招魂楚些何嗟及
山鬼暗啼風雨
天也妒
未信與
鶯兒燕子俱黃土
千愁萬古
為留待騷人
狂歌痛飲
來訪雁丘處

Mô ngư nhi - Nhạn khâu
Nguyên Hiếu Vấn

Vấn thế gian tình thị hà vật
Trực giáo sinh tử tương hứa
Thiên nam địa bắc song phi khách
Lão sí kỷ hồi hàn thử *
Hoan lạc thú
Ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ
Quân ưng hữu ngữ
Diểu vạn lý tằng vân *
Thiên sơn mộ tuyết
Chích ảnh hướng thùy khứ

Hoành Phần lộ
Tịch mịch đương niên tiêu cổ
Hoang yên y cựu bình Sở
Chiêu hồn Sở ta hà ta cập
Sơn quỷ ám đề phong vũ
Thiên dã đố
Vị tín dữ
Oanh nhi yên tử câu hoàng thổ
Thiên sầu vạn cổ
Vi lưu đãi tao nhân
Cuồng ca thống ẩm
Lai phóng nhạn khâu xứ

Dịch nghĩa

Điệu Mô ngư nhi - Nấm mộ chim nhạn

Hỏi thế gian, tình là vật gì
Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy
Lữ khách kẻ trời Nam người đất bắc
Đôi cánh mỏi đã trải qua mấy mùa nóng rét
Khi hoan lạc vui vầy
Lúc chia ly đau khổ
Đều chỉ vì si mê một người con gái
Lời người nói ra
Đã xa tít trên tầng mây vạn dặm
Tuyết chiều trên Thiên Sơn
Bóng lẻ ấy biết về đâu

Ngang bước sông Phần
Nhìn cảnh tịch mịch, nhớ tiếng trống năm xưa
Khói hoang vẫn như ngày nao bình quân Sở
Than ôi, khúc chiêu hồn nước Sở nay còn kịp chăng
Quỷ núi khóc trong mưa gió thê lương
Trời cũng hờn ghen
Chẳng thể nào tin được
Chim én chim oanh, rồi cũng thành đất bụi
Ngàn mối sầu vạn cổ
Lưu lại đợi người thơ
Hát trong điên cuồng, ca trong đau khổ
Tìm lại nơi đâu nấm mộ chim nhạn năm nào.

Phỏng dịch thơ :

Nấm mồ chim nhạn

Hỏi thế gian tình là duy nhất ?
Hứa một câu sống chết chẳng màng
Trời Nam đất Bắc hai đàng
Một đôi cánh mỏi đã sang mấy mùa

Khi sum họp bạn bầy vui vẻ
Lúc chia ly đau khổ ngậm ngùi
Chỉ vì gặp một nụ cười
Người con gái ấy, một đời không quên

Lời người nói đã trôi xa lắc
Vạn dặm mây tít tắp thinh không
Tuyết chiều ngập đỉnh Thiên Sơn
Một thân đơn lẻ biết còn về đâu

Sông Phần ấy một ngày tịch mịch
Bước chân qua nhớ mạch trống dồn
Năm nao binh Sở vong tồn
Than ôi một khúc chiêu hồn kịp chăng

Khúc Sơn Quỷ thê lương mưa gió
Hờn ghen kia mấy nỗi, ông xanh
Sự đời, ai biết, mong manh
Yến oanh rồi cũng tan thành bụi tro

Ngàn mối sầu thiên thu vạn cổ
Còn chờ mong đâu đó, thi nhân
Cuồng ca cạn nỗi sầu giăng
Nấm mồ chim nhạn biết chăng nơi nào

10.4.09.

Hải Đường

Ngày đó đọc "Những phương trời viễn mộng" của Tuệ sĩ chỉ dịch thơ có hai bài, một bài là điệu Bốc Toán tử ở trên, còn bài nữa là Hải Đường

海棠

江城地瘴蕃草木
只有名花苦幽独
嫣然一笑竹篱间
桃李满山总粗俗
也知造物有深意
故遣佳人在空谷
自然富贵出天姿
不待金盘荐华屋
朱唇得酒晕生脸
翠袖卷纱红映肉
林深雾暗晓光迟
日暖风轻春睡足
雨中有泪亦凄怆
月下无人更清淑
先生食饱无一事
散步逍遥自扪腹
不问人家与僧舍
拄杖敲门看修竹
忽逢绝艳照衰朽
叹息无言揩病目
陋邦何处得此花
无乃好事移西蜀
寸根千里不易到
衔子飞来定鸿鹄
天涯流落俱可念
为饮一樽歌此曲
明朝酒醒还独来
雪落纷纷哪忍触

HẢI ĐƯỜNG

Giang thành địa chướng phồn thảo mộc
Chỉ hữu danh hoa khổ ưu độc
yển nhiên nhất tiếu trúc ly gian
Đào lý mạn sơn tổng thô tục
Dã tri tạo vật hữu thâm ý
Cố khiển giai nhân tại không cốc
Tự nhiên phú quí xuất thiên tư
Bất đãi kim bàn tiến hoa ốc
Chu thần đắc tửu vựng sinh kiểm
Thúy tụ quyển sa hồng ánh nhục
Lâm thâm vụ án hiểu quang trì
Nhật noãn phong khinh xuân thụy túc
Vũ trung hữu lệ diệc thê thương
Nguyệt hạ vô nhân cánh thanh thục
Tiên sinh bão thực vô nhất sự
Tán bộ tiêu dao tự môn phúc
Bất vấn nhân gia dữ tăng xá
Trụ trượng xao môn khán tu trúc
Hốt phùng tuyệt diễm chiếu suy hủ
Thán tức vô tín khải bịnh mục
lậu bang hà xứ đắc thử hoa
Vô nãi hiếu sự đi Tây Thục
Thốn căn thiến lý bất dị đáo
Hàm tử phi lai định hồng hộc
Thiên nha lưu lạc cu khả niệm
Vị ẩm nhất tôn ca thử khúc
Minh triêu tửu tĩnh quá độc lai
Tuyết lạc phân phân na nhẫn xúc

Dịch nghĩa : Tuệ Sĩ

Đất giang thành nhiều chướng khí nên nhiều cây cỏ hoang dại.
Chỉ có một loại danh hoa, cây hải đường, mọc chen lấn giữa đó, nằm lẻ loi buồn tẻ.
Một khi nó nhởn nhơ hé nụ nơi hàng dậu,
Thì tất cả đào, lý khắp một vùng núi này thảy là thô tục
Thế nên mới biết tạo vật có thâm ý,
Nên khiến cho loài hoa quý đó lánh mình nơi hang hốc vắng vẻ.
Cái cốt cách cao sang của nó vốn là trời cho tự nhiên vậy,
Không phải đợi có mâm vàng dâng vào cửa nhà sang cả mới thành quí.
Nụ hồng tươi như say men rượu ửng lên đôi má,
Tàn lá như cánh tay áo màu xanh thẳm vén lên giải lụa để lộ thịt da ánh hồng.
Sa mù phủ mờ cả khu rừng dày chằng chịt nên nắng mai lên trễ,
Mặt trời ấm, gió nhẹ, giấc ngủ mùa xuân rất thoải mái.
Lúc mưa, trong cơn mưa những giọt nước đọng long lanh trông cũng khá sầu muộn;
Lúc có trăng, dưới trăng vắng bóng người, trông lại càng yểu điệu cao sang.
Tiên sinh ăn một bữa no, không một việc làm,
Ông thả bước tiêu dao, tự sờ tay vào bụng của mình.
Không cần hỏi đó là nhà của người tục hay của sư tăng.
Chống gậy đến gõ cửa xem hàng tre đứng thẳng
Bỗng gặp một vẻ tuyệt diễm bừng lên giữa hàng giậu đổ nát.
Ông than thở không nói một lời, nhướng con mắt mờ kém lên:
Đất quê này sao lại có thứ hoa này?
Há không phải do người hiếu sự mang nó từ đất Tây thục đến?
Nhưng tấc rễ ngắn của nó không dễ gì mang đi xa xôi như vậy nổi.
Có lẽ chim hồng hay chim hộc ngậm hạt của nó mang đến đây.
Cũng đáng ngậm ngùi cho nó lưu lạc tận ven trời xa xôi này;
Nên vì thay nó mà uống một chén và ca một khúc ca đó.
Sáng hôm sau, tỉnh rượu lại, đến đây một mình,
Thấy tuyết bay phơi phới, tưởng chừng như không nỡ đụng đến nó.


Phỏng dịch thơ

Giang thành đất dữ nhiều hoa dại
Cớ sao hoa quý lại ở đây
Nhởn nhơ hé nụ nơi hàng dậu
Đào lý núi kia phải chau mày
Tạo hóa quả nhiên đầy thâm ý
Đã khiến giai nhân ở chốn này
Phú quý thiên tư đà định sẵn
Đâu phải mâm vàng mới thanh cao
Má ửng cánh hồng say men rượu
Áo xanh vén nhẹ lộ cánh tay
Rừng thẳm mù sa nên ngủ trễ
Giấc mộng đêm xuân có vẻ say
Mưa đọng sương giăng thêm yểu điệu
Người vắng trăng trong càng thanh tao
Tiên sinh ăn no không việc bận
Xoa bụng thong thả bước tiêu dao
Chẳng phải bận tâm tăng hay tục
Chống gậy gõ cửa ngắm trúc nào
Thốt nhiên chiêm ngưỡng được hoa quý
Mắt mờ than thở chút bi ai
Đất quê sao có hoa như thế
Chắc từ Tây thục lạc về đây
Nhưng hoa thể nhược mang sao nổi
Chắc là hồng hộc ngậm hạt cây
Tội cho thiên quý mà lưu lạc
Nâng chén vì hoa, ca một bài
Sáng hôm tỉnh rượu lần chân bước
Gặp hoa, thấy tuyết cũng nhẹ bay

25.09.2006

Khuyết nguyệt quải sơ đồng

Bản "Khuyết nguyệt quải sơ đồng" này là của Tô Đông Pha, theo chú trong bản "Những phương trời viễn mộng" của Tuệ Sĩ thì nó được viết theo điệu "Bốc Toán Tử"

缺 月 掛 疏 桐

缺 月 掛 疏 桐
漏 斷 人 初 靜
誰 見 幽 人 獨 往 來
飄 渺 孤 鴻 影

驚 起 卻 回 頭
有 恨 無 人 省
簡 盡 寒 枝 不 肯 栖
寂 寞 沙 洲 冷

Khuyết nguyệt quải sơ đồng,
Lậu đoạn nhân sơ tỉnh
Thùy kiến u nhân độc vãng lai,
Phiêu diễn cô hồng ảnh

Kinh khởi khước hồi đầu
Hữu hận vô nhân tĩnh
Giản tận hàn chi bất khẳng tê
Tịch mịch sa châu lãnh

Dịch nghĩa : Tuệ Sĩ

Trăng sơ huyền treo trên ngọn ngô đồng thưa lá.
Trời khuya, người bắt đầu thưa vắng, chỉ nghe tiếng tí tách của đồng hồ
canh chừng giờ đêm
Chỉ thấy ẩn sĩ một mình đi lui đi tới
Thấp thoáng như bóng chim hồng lẻ loi

Giật mình quay đầu nhìn lại
Ngậm ngùi giữa lúc mọi người đang say ngủ
Lần lựa hết những cành cây trơ trọi, mà không chịu đậu,
Một mình bơ vơ trên cồn cát.


Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng
Giọt khuya tí tách người lần lần thưa
U nhân đi lại ngẩn ngơ
Dáng như hồng hạc thẫn thờ lẻ loi

Người đi đầu ngoảnh u hoài
Thế gian tịch mịch biết ai bạn cùng
Cành đơn lần lựa loanh quanh
Thôi làm dáng nhỏ bên cồn quạnh hiu

Thác Ngộ

Thác Ngộ

Trịnh Sầu Dư.

〖全文〗 
  我打江南走过
  那等在季节里的容颜如莲花的开落
  东风不来,三月的柳絮不飞
  你的心如小小的寂寞的城
  恰若青石的街道向晚
  跫音不响,三月的春帷不揭
  你的心是小小的窗扉紧掩
  我达达的马蹄是美丽的错误
  我不是归人,是个过客…… 

(Hán-Việt:
ngã đả giang nam tẩu quá
na đẳng tại quý tiết lí đích dung nhan như liên hoa đích khai lạc
đông phong bất lai ,tam nguyệt đích liễu nhứ bất phi
nhĩ đích tâm như tiểu tiểu đích tịch mịch đích thành
kháp nhược thanh thạch đích nhai đạo hướng vãn
cung âm bất hưởng ,tam nguyệt đích xuân duy bất yết
nhĩ đích tâm thị tiểu tiểu đích song phi khẩn yểm
ngã đạt đạt đích mã đề thị mĩ lệ đích thác ngộ
ngã bất thị quy nhân ,thị cá quá khách ……).


Quần Xà Lỏn @ NMQ tạm dịch:

Ta giục ngựa qua Giang Nam,
Vào lúc dung nhan ngày mùa như đóa sen nở đó lại tàn.
Gió Đông chưa đến, thì bông liễu tháng ba chưa tung bay,
Thì lòng nàng như tòa thành nho nhỏ vắng lặng.
Nếu con đường đá xanh về chiều
Tiếng chân chưa vọng, thì màn xuân tháng ba chưa vén mở,
Thì lòng nàng như song cửa be bé khép kín.
Vó câu rầm rập của ta là sai lầm mỹ lệ.
Ta không phải người về, mà là khách qua đường...


Lời bình của Quần Xà Lỏn :

Hai nhân vật trong bài thơ một tĩnh một động, một âm một dương, một nữ một nam.
Nàng có thể là tình nhân trông đợi tình lang, mà cũng có thể là hiền thê mong ngóng phu quân.
Chàng có thể là kẻ qua đường, mà cũng có thể là tình lang – phu tướng – lãng tử chưa muốn buông roi tháo yên.
Gió Đông chưa đưa tin lành, tiếng bước chân chưa vang vọng, thì nàng vẫn còn nép mình trong u tối.
Rồi tiếng vó câu rầm rập kia làm cho nàng vụt tươi tắn nét xuân mỹ lệ.
Nhưng,
Đó chỉ là một sai lầm, một sai lầm mỹ lệ.
Chàng đâu có về, chàng vẫn còn rầm rập lên đường, còn bỏ lại bóng hồng hiu quạnh.

Giang Nam giục ngựa ta thẳng tiến
Ngày mùa tựa sen nở lại tàn
Gió đông chưa thấy nhẹ lan
Thì đâu bông liễu bay tràn tháng ba
Lòng nàng tựa tòa thành nho nhỏ
Gió hắt hiu vắng lặng thê lương
Đá xanh lát kín mặt đường
Tiếng chân chưa vọng, xuân dường chưa qua
Xuân tháng ba còn chưa vén mở
Lòng nàng như song cửa then cài
Đường xa vọng tiếng ngựa ai
Chàng còn rong ruổi, một mai có về ?

20/6/09

Phỏng Vô Đề

Phỏng Vô Đề
Ngô Vinh Phú

何 鳥 深 悲 遠 樹 叢,
黯 然 愁 緒 雨 煙 中。
巫 山 有 女 人 何 處?
洛 水 無 神 夢 亦 空。
花 盡 未 堪 江 柳 碧,
燭 殘 忍 見 淚 灰 紅。
葵 心 一 朵 終 傾 日,
不 羨 東 南 更 好 風。


Hà điểu thâm bi viễn thụ tùng
Ảm nhiên sầu tự vũ yên trung
Vu san hữu nữ (1) nhân hà xử?
Lạc thủy vô thần (2) mộng diệc không
Hoa tận vị kham giang liễu bích
Chúc tàn nhẫn kiến lệ hôi hồng
Quỳ (3) tâm nhất đóa chung khuynh nhật
Bất tiện đông nam cánh hảo phong

Chim nào kêu vẳng phía rừng xa
Sầu giăng ảm đạm bóng mưa nhòa
Vu Sơn riêng cõi tình đơn lẻ
Lạc thủy không thần, mộng xót xa
Hoa tận sá chi bờ xanh liễu
Nến tàn còn thấy lệ đỏ lòa
Quỳ hoa trọn kiếp trời kia vọng
Chẳng luyến đông phong tựa ngàn hoa.


Bi thương một cánh chim ngàn
Sầu giăng ảm đạm lệ tràn mưa vương
Vu sơn ôm mãi bi thương
Thần rời Lạc Thủy, chán chường mộng đau
Hoa tàn, nào sá liễu đâu
Nến kia khóc cạn, lệ sầu còn giăng
Quỳ hoa một kiếp tình chung
Trời kia mãi vọng, đông phong chẳng màng

Vũ Lăng Xuân

Vũ Lăng Xuân
Lý Thanh Chiếu

武陵春

風住塵香花幾盡
日晚倦梳頭
物是人非事事休
欲語淚先流
聞說雙溪春尚好
也擬泛輕舟
只恐雙溪舴艋舟
載不動許多愁

Phong trụ trần hương hoa dĩ tận
Nhật vãn quyện sơ đầu
Vật thị nhân phi sự sự hưu
Dục ngữ lệ tiên lưu
Văn thuyết Song Khê (2) xuân thượng hảo
Dã nghĩ phiếm khinh châu
Chỉ khủng Song Khê trách mãnh châu
Tái bất động hứa đa sầu


Gió lặng hương hoa đã phai tàn
Tóc mai đà biếng chải
Vật đổi sao dời có chi mãi
Im nghe lệ chảy dài
Nghe nói Song Khuê xuân vẫn đẹp
Muốn thả thuyền nhẹ du
Chỉ sợ Song Khuê thuyền hơi nhỏ
Muôn sầu làm sao chở đủ

Điệu từ Thái Tang Tử

Điệu từ Thái Tang Tử
Chu Đôn Nho

採桑子

扁舟去作江南客
旅雁孤雲
萬里煙塵
回首中原淚滿巾
碧山對晚汀州冷
楓葉蘆根
日落波平
愁損辭鄉去國人


Biên chu khứ tác Giang Nam khách
Lữ nhạn cô vân
Vạn lý yên trần
Hồi thủ Trung Nguyên lệ mãn cân
Bích sơn đối vãn Đinh châu lãnh
Phong diệp lô căn
Nhật lạc ba bình
Sầu tổn từ hương khứ quốc nhân




Giang Nam thả thuyền con làm khách
Nhạn phiêu du mây cũng lẻ loi
Cõi trần vạn dặm mù khơi
Trung Nguyên ngoảnh lại, lệ thời đẫm khăn
Non xanh tựa cù lao hoang lạnh
Đỏ lá phong, bạc trắng ngàn lau
Trời tà sóng lặn đã lâu
Tha hương lữ khách muôn sầu giăng giăng

8/5/09

Cõi luân hồi - Vỹ Thanh

Vỹ Thanh

Cuối cùng sau gần hai năm, tôi đã viết được xong chương cuối của Cõi Luân Hồi. Tôi viết ba chương đầu khá nhanh, vì lúc đó, những cảm xúc còn luẩn quất trong đầu tôi và mạch truyện tự nó tuôn trào. Nhưng khi bắt tay vào viết chương cuối, nhà tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Em trai tôi mất, tôi mới chuyển việc, rồi những vấn đề khác liên tiếp ập đến, tâm tư dồn nén đến mức tôi không đủ sức viết tiếp. Có thể thấy đoạn cuối của chương 3 và đoạn đầu của chương 4 rất u uất, vì tôi đã mang chính tâm sự của mình vào đó. Nó u uất đến mức, tôi không biết phải lồng cái kết thúc của nguyên tác vào bằng cách nào. Thật may mắn, nhờ sự động viên của một người bạn mới quen, rốt cuộc đến hôm nay tôi đã kết thúc được tác phẩm này. Cũng phải cám ơn thêm Kẻ Lãng Du ( tác giả Legend of Porasitus – một tác phẩm tôi cực kỳ hâm mộ), nhờ đọc lại Legend of Porasitus của cô ấy, tôi mới có thêm cảm hứng mà tiếp tục chắp bút.

Về cơ bản, Cõi Luân hồi của tôi được viết dựa trên Cõi Luân Hồi của Thần Long – bản tiếng việt do Trang Hạ dịch. Như vậy, tôi khuyên bạn, trước khi đọc Cõi Luân Hồi của tôi, nên đọc nguyên tác trước. Vì nhiều chi tiết trong truyện gắn liền với nguyên tác, nên sẽ hơi khó hiểu đối với người đọc lần đầu tiên. Tôi cũng biết, tôi không thể viết được nên những đoạn văn mênh mang lay động lòng người như Thần Long. Cổ thi là điểm yếu của tôi. Tuy nhiên, tôi cũng tự tin mà nói rằng, nữ quỷ của tôi sẽ không thua kém bao nhiêu với nguyên tác.

Rất mong các bạn sẽ ủng hộ tôi.

Nhân tiện đây, tôi cũng xin đưa luôn nguyên bản mấy câu thơ đề tựa, được trích trong một bài thơ tôi đọc trong blog một người bạn phòng trường hợp có bạn nào muốn biết. Nguyên bản như sau :

Nhân sinh như thử

Phù sinh như tư

Duyên sinh duyên tử

Thùy tri thùy tri

Tình chung tình thủy

Tình chân tình si

Hà hứa hà xứ

Tình chi chí


Tần Anh 08.05.2009

Cõi Luân Hồi Chương 4.

Chương 4.

Thị tiền sinh chủ định sự(1)

Trời còn có đức hiếu sinh, cỏ cây tất cũng có tình.

Món ăn có chua cay ngọt mặn, người ai cũng thương nhớ giận hờn

Nhân gian luân hồi vạn kiếp, tránh sao đau khổ yêu thương

Đá núi ngàn năm nước chảy mòn, chân tình làm sao không cảm động

1.

Tình như tơ vương quấn quýt, quấn quýt mãi không rời. Những giọt nước mắt tưởng chừng khô cạn từ đâu, bỗng nhiên tràn về, tâm tình tưởng như đống lửa khô lạnh, ngờ tro vẫn chưa tàn, chỉ cần một chút gió thoảng thôi cũng lại tiếp tục âm ỉ, le lói.

Nước mắt ào ra từng giọt, từng giọt, lăn dài, lăn mãi, triền miên không dứt. Tâm tình dần dẫn hỗn loạn, ký ức dần trở nên hư ảo, mông lung, trong chốc lát đã cuốn bay tôi vào một cõi nào đó mù mịt. Hết rồi, hết rồi, bây giờ thì đến cõi địa ngục cũng không còn là chốn dung thân cho tôi nữa, chắc hồn phách của tôi chuẩn bị bị đánh tan thành hư vô mất rồi.

Thốt nhiên, tôi thấy mình dừng lại. Hình như tôi bị cuốn bay vào một chốn nào đó. Những tiếng xôn xao từ đâu đó bỗng vang vọng rộn ràng bên tai tôi. Mùi thức ăn, mùi rượu, những tiếng cười đùa, tiếng bước chân, tiếng lục lạc leng keng, tất cả tạo thành một hỗn hợp đầy yêu thương và nhung nhớ

Và rồi gió, gió từ đâu bỗng ùa vào, mơn man trên da thịt tôi. Rồi ánh sáng chói lòa từ đâu rọi vào mặt tôi. Tuy tôi chưa mở mắt ra, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, nắng và gió đang bao bọc lấy tôi một cách trìu mến

Những tiếng xôn xao lại vang lên. Tôi từ từ mở mắt. Đông người quá. Bao nhiêu ánh mắt nhìn tôi nửa trìu mến, nửa thương hại. Con người, không phải là những linh hồn nơi địa ngục, mà là con người bằng xương bằng thịt, với ánh mắt rạng rỡ đang nhìn tôi chăm chú. Tôi lập tức nhoẻn miệng cười.

Ấy, thế là tôi lại được tái sinh một lần nữa.

2.

Ngày tôi sinh ra cũng là ngày mẹ tôi qua đời. Vui vẻ và mất mát, hạnh phúc và khổ đau, hai thứ đấy ùa đến với cha tôi cùng một lượt. Thỉnh thoảng, khi những kí ức xa mờ đột ngột hiện về, tôi không khỏi tự hỏi, lần tái sinh này của tôi có đúng hay không, khi mà ngay chỉ vừa mới mở mắt chào đời thôi tôi đã mang lại mất mát cho những người thân yêu ruột thịt. Sự có mặt của tôi rốt cuộc có mang lại điều gì đúng đắn hay không ?

Nhưng dù sao, tôi cũng hạnh phúc. Sau hàng ngàn năm chìm đắm nơi không gian mờ mờ u tối, cuối cùng tôi lại được trở về với ánh mặt trời. Bất kể một thứ gì đó hiện hữu xung quanh tôi cũng làm tôi thấy hạnh phúc. Tôi yêu cơn gió bao la phóng khoáng của thảo nguyên mênh mông, yêu bầy dê hiền lành, yêu vạt nắng chói chang soi rọi không gian, yêu những trận mưa nồng nà dai dẳng, yêu cây cỏ hoa lá. Tôi yêu tiếng cười, tiếng khóc, tiếng hát, tiếng bước chân đính lục lạc rộn ràng xunh quanh mình. Tôi yêu màu xanh, màu đỏ, màu vàng, yêu lửa, yêu khói, nghĩa là yêu tất cả những gì tồn tại trên thế gian này, những gì lọt vào mắt tôi, và cả những gì mà tôi mới chỉ được nghe kể đến. Ngay cả khi cha tôi la mắng tôi, hoặc đánh tôi, thì tôi cũng thấy hạnh phúc vì mình có một cơ thể hữu hình để làn roi da ấy có thể hiện hữu trên đó.

Ấy là nói như vậy, chứ cha yêu thương tôi hết mực. Cha dồn hết tình thương yêu vốn dành cho mẹ để cho tôi, cha chăm lo nâng niu tôi như một báu vật. Cha nói, sẽ không bao giờ để tôi phải khóc. Cha không biết rằng, dù cha cho tôi bất kỳ thứ gì, như thế nào, tôi cũng sẽ mỉm cười hạnh phúc, vì chỉ cần tôi được hiện hữu trên thế gian này, ấy đã là niềm sung sướng vô bờ bến của tôi rồi.

Cho tới một chiều thu.

Khi đã chán chê với việc đuổi theo những ngọn gió thảo nguyên, tôi bắt đầu tìm lại bầy dê của mình. Bình thường, dù tôi có để ý hay không, chúng vẫn luôn được tụ tập ngoan ngoãn ở một chỗ. Con chó trung thành đã thay tôi trong việc coi sóc bầy dê, nó luôn tận tụy hoàn thành những công việc tôi thường bỏ dang dở. Tôi chẳng thể chú tâm vào bất kỳ việc gì, nhưng nhờ nó, bầy dê hàng ngày vẫn được no đủ và yên ổn. Và công việc chăn dê của tôi chỉ có thế, ngồi trên ngựa phi như bay theo những ngọn gió thảo nguyên, hoặc nằm dài ra bãi cỏ ngắm nhìn những cánh chim bay liệng trên trời xanh.

Ta ước được như gió cao nguyên

Thảnh thơi dạo bước khắp trăm miền

Ngày hôm nay, bầy trời có vẻ trong hơn mọi khi. Những đám mây bay bảng lảng nhẹ nhàng giữa thinh không, báo hiệu một ngày rất đẹp. Và bầy dê của tôi cũng có vẻ đủng đỉnh hơn mọi khi, đang tản mát khắp nơi, lúc gặm cỏ, lúc nằm xoài thảnh thơi.

Giữa bầy dê ấy đột nhiên có một người lạ. Một người đàn ông, tôi nghĩ thế. Trông người ấy không giống với bất kỳ người nào ở xung quanh nhà tôi, những người tôi đã gặp từ trước đến giờ. Nhưng ở người ấy vẫn toát lên một vẻ gì đó rất thân quen. Có phải vì con chó đang nằm ngoan ngoãn dụi đầu vào tay người ấy, hay vì con dê nhỏ nhắn xinh xắn đang nũng nịu trên tay kia. Đó là hình ảnh quen thuộc mà tôi có thể bắt gặp được ở bất kỳ một người nào đó trên thảo nguyên này. Không có gì nghi ngờ nữa, người ấy là một người lạ, nhưng là một người lạ rất đáng hoan nghênh.

Nhìn thấy tôi, người ấy có vẻ rất lạ, nửa như lo lắng, nửa như sợ sệt. Tôi tự nhìn lại mình, mái tóc dài hơi rối bù, đôi má hồng hào vì nắng gió, váy áo hơi xộc xệch một chút, dù vậy, trông tôi cũng không đến nỗi kinh khủng. Chắc vì người ấy đi từ xa đến, người ấy chắc đang đói, có lẽ vậy thôi.

Sau khi người ấy uống hết bát sữa ngựa, nhìn dáng vẻ của người ấy, tôi không khỏi thấy buồn cười. Tôi nói, người ấy vì đã ăn thịt dê, uống sữa của nhà tôi, người ấy sẽ phải thành nô lệ của tôi. Không ngờ người ấy đột nhiên quỳ xuống, nước mắt ròng ròng, cầu xin cha tôi cho được ở lại, dù có thành nô lệ cũng được. Cha tôi nghĩ rằng người ấy là một người dở hơi, nhưng rồi, cha cũng đồng ý. Thảo nguyên chúng tôi bao la như thế, lẽ nào không lưu lại được một con người.

Từ đó ngày ngày, người ấy ở bên tôi. Tôi biết, thỉnh thoảng người ấy hay nhìn trộm tôi, nhưng khi tôi nhìn lại, người ấy lại quay mặt đi với vẻ sợ hãi, xấu hổ. Cảm giác đó làm tôi thấy dễ chịu vô cùng. Dần dần, không biết từ bao giờ, tôi cứ mãi lệ thuộc vào sự chăm sóc của người ấy. Ở bên người ấy, tôi luôn được đối xử dịu dàng, vui vẻ, thoải mái. Người ấy yêu thương tôi như cha, chăm sóc tôi như mẹ, chơi đùa với tôi như bạn bè thân thiết, và dần đần người ấy trở thành người không thể nào thiếu được của tôi. Chỉ cần thiếu vắng người ấy trong chốc lát, tôi cũng có cảm giác chông chênh hụt hẫng.

3.

Từng ngày, từng ngày, thời gian trôi qua nhanh chóng. Thế rồi tôi cũng lớn lên, cha tôi già đi, chỉ có tình cảm của người ấy đối với tôi vẫn không thay đổi. Tôi càng ngày càng xinh đẹp, những người quanh tôi đều nói thế. Những người đàn ông nhìn tôi, họ mỉm cười với tôi, họ đến uống rượu, ăn thịt dê trong căn lều nhà tôi thường xuyên hơn trước. Đôi khi, họ mang biếu cha tôi mấy bộ lông thú để may áo rét, còn thịt thú mới săn thì hầu như ngày nào cũng có.

Có một ngày, cha tôi được một chàng trai trẻ đưa về.

Ngày hôm đó là một ngày không tốt. Cha tôi khi đang phi ngựa trên thảo nguyên thì gặp lốc cuốn. Dù người may mắn tránh được, nhưng cái đuôi quét của nó cũng đã lướt gần qua người. Người bị ngã ngựa, gãy chân. Thật may là có một chàng trai ở bộ lạc bên cạnh vô tình gặp được, đưa người về nhà.

Cha tôi nằm dài trên tấm da ngựa, hơi thở nặng nhọc, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét tươi cười khi thấy tôi bưng bát sữa ngựa đến mời vị ân nhân. Cha buột miệng nói đùa một câu :

- Ân nhân đã ăn thịt dê ở nhà ta, uống sữa ngựa ở nhà ta, thế thì cũng phải thành người của nhà ta rồi.

Chàng trai trẻ mỉm cười nhìn tôi, làm tôi không khỏi thấy bối rối. Có lẽ mặt tôi phải đỏ lắm, vì tôi cảm thấy da mặt mình đang nóng lên bừng bừng.

Sau đó, chàng trai ấy đến thường xuyên hơn. Cha tôi rất quý chàng, mỗi lúc chàng tới đều mỉm cười rất vui vẻ. Lúc này cha đã nhiều tuổi, trận ngã ngựa đã tàn phá hoàn toàn sức khỏe của cha, cha cứ ốm mãi mà không khỏi. Dù thức hay ngủ, những nếp nhăn vẫn hằn nguyên trên khóe mắt, làm tim tôi đau nhói. Nước mắt tôi lăn dài trên má, rơi xuống đôi má nhăn nheo của cha. Cha mở choàng mắt, đưa bàn tay gầy guộc lau nước mắt cho tôi, khẽ mỉm cười.

Cha cuối cùng đã hứa gả tôi cho người chàng trai ấy.

Một ngày đầu đông, cha gọi tôi đến bên giường. Trời càng rét, cha càng yếu, thân hình gầy guộc đáng thương vô cùng. Cha chỉ cho tôi xem chiếc váy đỏ rực rỡ, cùng những đồ nữ trang quý giá mà chàng mang đến. Giọng cha rất kích động :

- Thế là cuối cùng cha cũng có thể yên tâm nhắm mắt. Sau khi cha mất, con sẽ được ân nhân tiếp tục chở che an ủi, ân nhân sẽ mang cho con cuộc sống gia đình bình yên hạnh phúc. Cha đã có thể nhìn thấy con mặc váy đỏ, mỉm cười trong lễ vu quy rồi.

Hôm sau cha mất. Chiếc váy đỏ vẫn còn treo lặng lẽ trên vách lều, tôi vẫn chưa kịp mặc cho cha xem. Tôi vừa khóc vừa ôm chặt lấy cha.

Sau khi cha mất, chàng vẫn thường xuyên đến thăm tôi. Lễ cưới của chúng tôi đã được định sẵn, vào mùa thu sang năm. Tôi không biết là mình nên vui hay nên buồn trước điều đó. Tôi đã nhận ra cuộc đời này không quá hạnh phúc như tôi tưởng. Hạnh phúc luôn song hành với mất mát, khổ đau, có hội tụ thì cũng phải có chia ly. Không ai có thể sống mãi trên đời này được.

Kiếp vong hồn hàng ngàn năm dằng dặc ở Uổng Tử Thành làm người ta mệt mỏi, nhưng kiếp người ngắn ngủi cũng làm người ta thấy khổ đau. May mắn cho tôi, dù cha mất, nhưng người ấy, người đàn ông tôi nhặt về ở trên đồng cỏ năm nào vẫn ở bên tôi hàng ngày, chăm sóc tôi. Người ấy là nguồn vui duy nhất của tôi, cho đến bây giờ.

Chiếc áo đỏ ngày ngày vẫn nằm chễm chệ trên vách, như một lời nhắc nhở về lễ cưới trong tương lai của tôi. Thời gian cứ trôi dần, trôi dần, cuối cùng, vào một ngày, nó cũng được khoác lên mình tôi.

Chiếc áo đỏ ôm vừa khít lấy tôi, những đồ nữ trang lóng lánh cài chi chít trên người, trông tôi càng xinh đẹp rực rỡ. Tôi xúng xính trong váy áo mới, quỳ lại trước bàn thờ cha tôi. Trong tim tôi, nước mắt chảy như mưa, tôi thầm gọi cha, cha ơi, cuối cùng con gái cha đã mặc váy cưới cho cha xem đây. Mọi người hân hoan chúc mừng tôi rồi dìu tôi đứng dậy lên kiệu. Xung quanh tôi, những nụ cười chập chờn, lấp loáng, nửa quen nửa lạ, làm tôi chông chênh như trên mây trên gió.

Kiệu lắc lư rập rình trên lưng ngựa. Ngồi bên trong, tôi chưa hết bàng hoàng. Hình như có một cái gì đó thiêu thiếu mà ngay lúc này đây, tôi chưa thể mường tượng ra, chỉ biết, nó rất quan trọng. Đột nhiên, tôi nhận ra, ngày hôm nay, tôi chưa từng thấy vui vẻ. Đúng vậy, kể từ lúc xỏ tay vào chiếc váy đỏ, đeo những đồ trang sức lên người, quỳ lạy cha, rồi bước chân lên kiệu, cái cảm giác sung sướng hạnh phúc hân hoan đã mất hẳn. Tôi, tôi đã không còn cảm thấy yêu thương tha thiết mọi thứ bên cạnh mình nữa rồi. Những khuôn mặt xung quanh tôi đột nhiên trở nên xa lạ, những tiếng cười, tiếng chúc tụng như đang hướng về một ai đó, không phải giành cho tôi.

Mọi người dìu tôi từ kiệu vào lều, mỉm cười rồi bỏ tôi lại một mình. Bên ngoài lều, những tiếng lục lạc rộn rã theo từng nhịp bước chân, những tiếng ca hát vui vẻ vang lừng, mùi sữa dê, sữa ngựa, mùi rượu lan tỏa trong không khí. Cái cảm giác này gợi tôi nhớ lại ngày tôi vừa được sinh ra. Nhưng ngày đó, sao tôi sung sướng hạnh phúc đến thế. Những đứa trẻ mới sinh ra đời thường khóc, chỉ có tôi là mỉm cười. Có phải vì vậy mà hôm nay, trong ngày cưới của tôi, trong khi mọi người vui cười, thì tôi lại chan đầy nước mắt.

Tôi như choàng tỉnh. Người thân của tôi đâu hết cả rồi. Những người yêu thương tôi sao cứ lần lượt bỏ rơi tôi. Cha tôi đã mất, giờ đây, chính bản thân tôi lại bị bắt rời bỏ nốt tiểu ngạ quỷ của tôi.

Một tiếng sét đáng choang trong đầu tôi. Tiểu ngạ quỷ, tiểu ngạ quỷ, sao danh xưng này lại làm tôi quen thuộc như thế, tại sao tôi lại gọi người đàn ông vẫn chăm sóc tôi là tiểu ngạ quỷ ? Tôi không hiểu tôi đã lấy nó ra từ đâu, nhưng tôi biết chắc chắn rằng, người ấy là tiểu ngạ quỷ, và là tiểu ngạ quỷ của tôi.

Rèm cửa hơi lay động, rồi đột nhiên, một người bước vào. Người ấy hiện thấp thoáng trong ánh nến chập chờn, dù vậy, tôi vẫn có thể nhận ra người ấy, từ một ký ức xa xôi nào đó. Bộ quần áo trắng toát, môi đỏ tươi như máu, khuôn mặt đáng kinh sợ, đó không phải là một người đã từng rất thân thiết với tôi hay sao. Những ký ức đột nhiên trở nên cực kỳ rõ ràng, mạch lạc :

- Bạch Vô Thường đại ca, là huynh đó ư. Huynh đến đón muội về lại Uổng Tử Thành đó ư ?

Bạch Vô Thường đại ca mỉm cười :

- Không, sao lại thế được. Ngày vui của muội, ta chỉ đến chúc mừng mà thôi.

Tôi khóc nấc lên, ôm chặt lấy Bạch Vô thường đại ca :

- Sao có thể là ngày vui cho được, khi nó chính là ngày mà muội phải chia cắt với người mình yêu thương nhất. Cha muội có yêu thương muội hay không, tại sao cha lại muốn gả muội cho một người mà muội hoàn toàn thấy xa lạ. Muội có quý người đó, thì chỉ đơn giản là quý mến một người đã từng có ơn cứu mạng cha muội. Còn người muội muốn sống chung mãi mãi chính là người đã chăm sóc muội suốt bao lâu nay, yêu thương muội vô bờ bến, tiểu ngạ quỷ của muội. Tại sao lại thế. Bạch Vô Thường đại ca ơi, giây phút nhận ra nhau cũng là giây phúc chia lìa nhau mãi mãi. Muội nên làm thế nào bây giờ ?

Bạch Vô Thường đại ca khẽ đáp :

- Muội nên biết rằng, tiền kiếp của cha muội, chính là người đàn ông đã yêu muội, đã cùng muội nhảy xuống vực sâu chỉ vì sự chia cắt của vị thiếu gia do tiểu ngạ quỷ đầu thai. Vì tiểu ngạ quỷ đã chia cắt tình duyên của muội với người ấy, nên kiếp này, người ấy sẽ chia cắt tình duyên của tiểu ngạ quỷ với muội, người ấy nhất quyết phải gả muội cho một người đàn ông khác. Đó là luân hồi nhân quả.

Trời ơi, tôi không thể hiểu nổi. Chúng tôi khó khăn lắm mới gặp được nhau, khó khăn lắm mới yêu nhau, tại sao vẫn còn nghiệp quả từ kiếp trước để lại. Oan nghiệt quá. Nước mắt tôi đã chảy ướt cả tấm khăn đỏ rực mà chính tay người ấy đã quàng vào cho tôi, mà những đau đớn trong tim tôi vẫn không giảm bớt.. Phải bao nhiêu kiếp nữa chúng tôi mới có thể bên nhau, tôi sẽ phải làm gì để gỡ bỏ hết những trái quả này bây giờ. Tôi sẽ phải trải kiếp này đằng đẵng, rồi kiếp sau, liệu tôi có thể còn được gặp lại tiểu ngạ quỷ của tôi hay không.

Bạch Vô Thường đại ca nhìn tôi thở dài :

- Này muội, hiện tại kiếp này, muội là một con người, nhưng tiểu ngạ quỷ, tiểu ngạ quỷ kia chỉ là một con quỷ. Một con quỷ thì không thể sống được với một con người, muội biết mà.

Tôi lắc đầu cãi lại ngay :

- Sao lại không thể ? Anh ấy cũng ăn thịt dê như em, uống sữa ngựa như em, chăm sóc em từ nhỏ, bầu bạn với em mọi nơi mọi lúc, anh ấy có khác gì những người khác đâu. Có khác hơn, đó chính là tình yêu thương vô bờ bến của anh ấy giành cho em. Như thế, anh ấy tốt với em hơn tất cả mọi người ở trên đời. Chúng em sẽ phải làm gì để có thể được ở bên nhau ?

Bạch Vô Thường đại ca tiếp tục thở dài :

- Muội không hiểu hay cố tình không hiểu, khi ta nói, quỷ và người là khác nhau ? Nếu muội lấy một người đàn ông bình thường, muội sẽ được sống dài lâu bên người ấy, sinh con đẻ cái, vui vầy hạnh phúc, mọi người vui vẻ chúc mừng. Nếu chọn tiểu ngạ quỷ, muội chỉ có thể sống được vài năm ngắn ngủi, bị mọi người ruồng rẫy khinh rẻ, không có con cái, muội nghĩ sao? Muội hãy lựa chọn đi. Tiểu ngạ quỷ ấy không thể mang lại hạnh phúc dài lâu cho muội đâu.

Những cơn sóng tràn ngập tâm tư tôi, vài năm ngắn ngủi ư, điều đó đâu là gì. Nếu bắt tôi phải sống xa người ấy, thì tôi cũng coi như chết. Một cái chết tức thời, và một cái chết sau vài năm hạnh phúc nữa, đương nhiên tôi không có gì phải phân vân suy nghĩ. Tôi nhìn chăm chăm vào Bạch Vô Thường đại ca, đáp một cách kiên quyết :

- Không chỉ kiếp này, mà kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi muội muốn được sống bên tiểu ngạ quỷ. Chừng nào muội còn được luân hồi, thì chừng đó, muội chỉ muốn ở bên người ấy.

Vĩnh viễn ở bên người ấy, đó là lời thề tôi muốn khắc ghi vào phiến đá tam sinh. Tôi tin điều đó sẽ thành sự thực. Khi mà có một người mãi mãi chờ đợi bạn, thì dẫu có là Mạnh Bà Thang cũng chẳng thể làm bạn lãng quên.

Vĩnh viễn.

------------------

*Nguyện thiên hạ hữu tình nhân đô thành liễu quyến thuộc – Thị tiền sinh chủ định sự mạc thác quá nhân duyên : là hai câu thơ của Lương Vũ Sinh. Phỏng dịch : Mong cho người hữu tình trong thiên hạ đều trở thành quyến thuộc Là chuyện có chủ định từ kiếp trước chớ gượng ép nhân duyên

6/5/09

Mùa đông Hà Nội

Tặng Khương

Có lần em đã hỏi tôi : Mùa đông Hà Nội như thế nào hả chị ?

Biết nói gì với em bây giờ.

Mới hôm qua thôi, trời còn nóng ẩm. Thế mà chỉ qua một đêm, thời tiết đã thay đổi một cách nhanh chóng. Sáng sớm, bước ra khỏi cửa, luồng gió lạnh thổi thốc vào mặt, không khí hanh khô buốt giá làm làn da mỏng manh đỏ hồng lên, nứt nẻ, cái lạnh như cắt da cắt thịt. Hít một hơi dài, luồng không khí lạnh buốt tràn vào phổi, lạnh toát.

À, mùa đông Hà Nội như thế nào nhỉ, chắc là không thể khắc nghiệt như các nước phương Bắc khác. Buổi sáng, chỉ cần ngó đầu nhìn lên sẽ thấy bầu trời cao xanh vòi vọi trong trẻo tinh khiết đến lạ kỳ. Những hàng cây hai bên đường tuy không còn óng ả như những ngày xuân hè nhưng vẫn giữ được màu xanh vốn có. Cái lạnh mang lại cho phố phường vẻ trầm tĩnh cổ kính hơn, yên ả hơn. Hà Nội mùa đông cũng không thiếu nắng, nhưng không phải là những tia sáng chói chang mà chỉ là những luồng ánh sáng trong trẻo nhẹ nhàng, làm cảnh vật tươi sáng hơn, đẹp đẽ hơn, phần nào giảm bớt sự lạnh lẽo của những ngày đông.

Mùa đông Hà Nội là mùa của thời trang, của màu sắc. Hiếm có mùa nào trong năm mà ta có thể bắt gặp đủ mọi màu sắc trên đường nhiều đến thế. Bạn có thể bắt gặp một cô bé đi trên đường với một chiếc mũ màu vàng, một chiếc áo len màu hồng, một chiếc khăn màu hoàng yến và một chiếc áo khoác màu đỏ tươi, hoặc giả những màu sắc khác : xanh, da cam, vàng đậm vàng nhạt, tím,.... Rồi khăn, rồi mũ, rồi găng tay, giầy, tất cả tạo thành một tổ hợp thời trang vừa đặc sắc vừa rực rỡ, chỉ có mùa đông là bạn có thể khoác lên mình từng ấy kiểu dáng và màu sắc.

Mùa đông Hà Nội là mùa của ăn khuya, những món ăn đặc trưng mà chỉ mùa đông mới có thể thưởng thức được hết những hương vị của nó. Những miếng bột nhỏ xíu bằng ngón tay, thả vào chảo đột ngột phồng to lên gấp mấy lần, vớt ra đĩa còn nóng giòn, bẻ chấm với nước mắm pha chua chua cay cay ngòn ngọt, ăn kèm với su hào ngâm dấm, ngon tuyệt. Hoặc ốc nóng thơm lừng chấm với nước mắm có gừng tỏi sả ớt quất... vừa ăn vừa suýt xoa, để cái nóng từ từ lan tỏa trong cơ thể. Rồi sắn nướng, ngô nướng, vừa ăn vừa ủ vào tay vừa ấm người vừa ấm dạ.

Nhưng có một món ăn không thể không nhắc đến thêm. Đó là kem Tràng Tiền. Có một nghịch lý là càng lạnh, kem Tràng Tiền càng đông. Giữa thời tiết giá rét, cắn một miếng kem lạnh buốt, để cái vị ngọt lan nhẹ lên đầu lưỡi, ngấm vào từng thớt thịt, vừa ăn vừa run lẩy bẩy, cảm giác đó chỉ cần thử một lần mãi mãi không thể quên.

Hà Nội mùa đông, mùa của suy ngẫm, của lý trí. Còn gì có thể thử thách với bản thân hơn khi trong cái nhiệt độ từ 10-12 độ phải chui khỏi chăn vào lúc sáng sớm. Khi đã làm một việc dũng cảm như thế thì không còn gì là mình không thể làm nổi nữa. Nếu có chuyện buồn, chỉ cần để gió lạnh thổi thốc vào mặt, trong chốc lát đầu óc tỉnh táo hẳn, cảm thấy rằng trên đời còn nhiều điều đáng quan tâm hơn là giữ mãi những nỗi buồn đó trong lòng.

Hà Nội mùa đông, mùa của sum họp. Trời tối nhanh hơn, con người càng hối hả trở về với tổ ấm hơn. Mùa đông cũng là mùa của tụ họp bạn bè. Một căn phòng nhỏ, một chiếc bàn thấp, một nồi lẩu bốc khói nghi ngút, và những chén rượu cay nồng, chỉ thế thôi, nhưng cũng đủ để lai rai cả ngày.

Ngồi trước bàn phím, những ngón tay cứng lại tím tái vì rét. Thôi thì hẹn em lần sau sẽ kể cho em nhiều hơn về mùa đông Hà Nội nhé.

Ván cờ

Có phải Thị nở vô duyên nhất trên đời, giống như em, phải không anh

Sao vẫn khiến Chí Phèo phải có đêm thao thức

Cho nên dẫu bát cháo hành suông mà nhạt thếch

Ngon

1.

- Em đánh cờ càng ngày càng lên tay đó, liên hoàn chặt chẽ lắm.

Anh vừa nói vừa đẩy con tốt sang sông. Cô cũng cười, đôi môi kéo mảnh như hai sợi chỉ

- Thật sao, em cũng chẳng biết nữa.

Cô đã chuyển từ cờ công sang cờ thủ từ bao giờ không rõ nhỉ. Có lẽ là từ khi Duy Anh xuất hiện bên cạnh anh. Và bây giờ cũng thế, cô ta cũng ngồi sát cạnh anh, tay nắm chặt những quân cờ, mắt dán vào bàn cờ dù cô biết tỏng rằng cô ta chẳng mảy may hiểu biết gì hết.

- Sao em không dùng pháo đầu nữa à ?

Anh hỏi, quân cờ xoay xoay trong tay lưỡng lự. Cô sướng như điên, nhưng cố giả tảng như không hay biết. Ah, anh đã phải cân nhắc khi đánh cờ với cô. Phải, vì thế cờ này cô bày riêng cho anh mà. Pháo gánh đã chẹt hết mọi đường thông từ bên sân anh sang phía sân bên cô. Thiên la địa võng đã giăng kín. Cô không thể để anh tung hoành mãi được.

- Tuần trước em vừa đọc lại bộ Thập đại ác nhân. Nó mới được tái bản lại.

- Thật sao – Anh hỏi, mắt sáng lên rực rỡ.- Nó tái bản từ bao giờ thế, anh không biết, trời đất, phải đi mua ngay mới được

Cô mỉm cười hài lòng, đẩy con xe lên chẹn ngang đường con mã của anh :

- Vâng, giấy trắng bóng loáng. Em đã mua rồi, nhưng cảm giác không còn được như xưa nữa.

- Sao lại thế - Anh kéo xe sang giữ mã, ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô

- À, tại giấy trắng quá – Cô thở hắt ra chán nản – Tại đọc giấy đen quen rồi. Khổ quen rồi, sướng không chịu được.

Anh cười phá lên thích thú, cốc nhẹ lên đầu cô.

Anh và cô có bao nhiêu sở thích chung nhỉ. Không rõ, chỉ biết rằng nhiều lắm. Có những cái anh biết, rồi anh dạy cô. Có những cái hai anh em cùng học. Chỉ biết theo thời gian, không có gì là bí mật giữa hai người nữa.

Duy Anh chợt nắm tay anh nhõng nhẽo :

- Tuấn Anh, ăn quân cờ nữa đi. Tháp của em chỉ còn thiếu mỗi cái ngọn nữa thôi.

Cô cố ghìm mình để không nổi xung lên. Một thời chỗ đó đã từng là của cô, và cô cũng ngồi đó, xếp những quân cờ thành những cái tháp nhiều tầng. Nhưng thời đó đã xa lắm rồi, và cô đã chuyển từ ngồi cạnh sang ngồi đối diện với anh. Cô không nhớ tiếc gì cái vị trí đó, nhưng cô gai mắt với cái kiểu nhõng nhẽo giả tạo như thế. Một đứa bé mười tuổi thì làm thế còn chấp nhận được, chứ một một đứa con gái hơn hai mươi tuổi thì.... Cô cười khuẩy vào cái dáng õng ẹo đó, nó lại càng trở nên gai mắt hơn khi nó cố bám riết anh.

Khùng, nó lấy cái gì mà tranh với cô kia chứ. Cho dù hiện tại, cô có ở xa anh hơn nó đi chăng nữa, thì khoảng thời gian ngọt ngào giữa anh và cô vẫn đang tồn tại. Cô có quá gian manh không khi đã đắp đầy những mối liên hệ giữa cô và anh trước khi cô rời đi.

Anh là người tài hoa. Mọi người đều bảo thế và cô cũng biết thế. Anh biết vẽ, và vẽ rất đẹp. Cô thích ngồi cạnh ngắm nhìn anh phác họa rồi tô màu lên những tờ báo tường nhân ngày 20-11 hoặc 8-3. Và cô được giao nhiệm vụ nắn nót viết những bài định sẵn lên đó. Những cái đó như mật đường thu hút lũ con gái bu chặt lấy anh, Duy Anh chỉ là một trong số đó, có gì mà phải ngại chứ.

- Dạo này anh còn đọc truyện nước ngòai nữa không. Hôm trước em vừa đọc được quyển Đất tiền đất bạc, nghe nói bộ này là phần trước của Bố già đó.

Anh cười khóai chí

- Lạc hậu quá, anh đọc bộ này lâu rồi. Nói chung là cũng không hay lắm. Không hay bằng mấy bộ kia, nhưng còn dễ đọc hơn Đấu trường đen

Cô không nói thêm, chăm chú nhìn vào bàn cờ. Cô càng ngày càng trở nên giống anh từ bao giờ nhỉ. Từ một con bé tám tuổi suốt ngày lẽo đẽo theo anh, cô đã chuyển lên ngang hàng với anh từ lúc nào không biết. Anh đã dạy cô tất cả nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thể ngang hàng với anh, vì sao ư, vì cô luôn tiến về phía anh một cách thần tốc và luôn luôn lăm le vượt qua anh. Anh không coi cô là em mà là bạn, một người bạn tri kỷ có thể bàn luận về mọi thứ. Thế giới này dường như chỉ có hai người, cô đã từng nghĩ như vậy, và xung quanh anh và cô, lũ trẻ đồng trang lứa lít nhít với những trò chơi quá đỗi tầm thường tẻ nhạt. Sao có thể sánh được giờ

Đưa mắt nhìn Duy Anh đang dựa vào anh, cô hơi thấy bực mình một chút. Khi cô tưởng như mình đã có tất cả thì Duy anh đã xuất hiện. Nó cũng tầm thường như những đứa con gái khác, đỏng đảnh õng ẹo, nhưng phải chăng vì thế mà anh và mọi người coi nó là con gái. Lúc đó cô mới choáng váng nhận ra rằng, cô là bạn, không phải là người con gái của anh. Là bạn, chỉ là bạn. Những tiếng đó như những nhát búa đập mạnh vào đầu cô. Có một phút giây nào đó, cô đã từng mong mình tầm thường như nó, ngây ngô và mơ hồ với tất cả mọi thứ.

Không, cô không thể làm như vậy. Cô biết cô là người quan trọng nhất với anh mà, là người quan trọng nhất, nhưng là người bạn quan trọng nhất. Dù sao, thế cũng được. Quan trọng là được.

Cô đẩy con mã sang phần sân bên anh. Anh vụt thốt lên :

- Nước cờ tuyệt diệu.

2.

Trời không nóng lắm, nhưng căn nhà vẫn có vẻ bức bối oi nồng. Cô thở dài, tắt máy tính rồi đi ra khỏi nhà. Trời đêm mát dịu, mấy ngọn đèn đường hắt thứ ánh sáng mờ mờ, vàng vọt xuống khoảng không gian tối om, vắng vẻ. Thỉnh thoảng có thể thấy mọt vài bóng người đi dạo buổi tối, tay nắm tay, vui vẻ hạnh phúc.

Cô bước chầm chậm, đầu óc mênh mang vô định. Không, cô không buồn mà chỉ có cảm giác trống vắng. Cô có yêu anh không nhỉ, chắc là không đâu, chỉ là... cô không biết phải định nghĩa cái tình cảm này như thế nào, chắc là, chỉ là sự ham muốn được sở hữu anh. Đó không phải là tình yêu, cô đã phát hiện ra điều đó từ lâu rồi. Nhưng tại sao lại là nó, đứa con gái tầm thường chẳng biết chút gì cả, chẳng có lấy một chút gì gọi là đồng cảm hay hiểu biết về những thứ mà cả anh và cô đều tâm đắc. Khùng thật, con trai là cái giống gì vậy, sắp kết hôn ah, lóa mắt vì cái vẻ bề ngòai nên sẵn sàng kết hôn với mộ đứa khác hẳn mình ư. Không phải người ta lấy vợ về làm bạn ư. Anh yêu nó ư. Không thể chịu đựng nổi điều đó, anh yêu nó chứ không yêu cô, khôi hài thật, dù cô mới là người hiểu anh nhất. Cô ngu ngốc hay anh ngu ngốc đây.

Lầm bầm tự nguyền rủa mình, cô đứng sững lại. Câu đâu yêu anh, sao cứ phải suy nghĩ mãi về nó làm gì. Tốt nhất là nên đi làm một ván cờ cho thỏai mái. Cô tặc lưỡi, rẽ về phía nhà ba. Từ ngày chuyển nhà, cô đã tìm được một bạn cờ mới. Thằng bé kém cô gần chục tuổi nhưng đánh cờ rất chắc tay, và cô rất khóai chơi với nó. Không có anh, cần gì, cô còn đầy bạn.

Căn nhà đóng cửa im ỉm. Cô chưng hửng gõ vào đầu một cái. Ngốc thế, cô quên mất là hôm nay thằng nhóc phải đi học cờ. Thế là hết. Đành quay lại căn nhà bức bối khó chịu đó vậy.

- Điện thoại của cháu rơi kìa

Một giọng nói vang lên đột ngột. Cô giật mình quay lại, cái điện thoại đang rung lên ầm ĩ trên tay ông già kia quả là quen thuộc. Lúc nãy cô nhét sơ nó trong túi, chắc nó rung dữ quá nên đã rơi ra, vậy mà cô không để ý. Cô đón lấy cái điện thoại, ngỏ ý với ông già :

- Dạ, cháu xin

Cô thờ ơ mở nắp, không buồn coi xem ai gọi đến :

- Alô !

- ...

- Phương hả, có chuyện gì vậy ?

- ...

- Biết rồi, chiều đã nghe mẹ nói rồi. Hôm đó sẽ về..

- .......

- Chắc ăn hỏi thì không đâu, chỉ lúc cưới thôi.

- ....

- Không sao đâu. Không, đang bận. Uh,. Vậy thôi nhé, gặp lại sau. Bye bye

Cô thẫn thờ nhét cái điện thoại vào túi. Chợt nhớ ra người đã nhặt hộ điện thoại, cô vội quay lại mỉm cười :

- Dạ, cháu sơ ý quá. Cám ơn ông đã nhặt hộ cháu điện thoại. May có ông

Ông già mỉm cười :

- Không có gì – Rồi ông nheo mắt – Có phải cháu hay đến chơi cờ với Tùng không nhỉ

Cô đáp :

- Dạ, vâng, thỉnh thoảng chơi cho vui thôi ạ. Cháu có biết gì đâu.

Giờ cô mới để ý, ông già đang ngồi chơi cờ một mình. Những người già như thế này khá nhiều, đam mê mà không có bạn san sẻ, con cháu giờ bận rộn với bao điều khác, sá gì đến mấy thú chơi tao nhã thế này.

Ông già đưa tay xoa bàn cờ nói :

- Thằng Tùng nói cháu chơi khá lắm

Cô tự nhiên ngồi xuống đối diện với ông lão, sắp cờ vào bàn.

- Cháu có biết mấy đâu. Con gái mà, chơi cho biết thôi, chứ đâu giỏi

Ông lão cười khà khà, nói :

- Vậy chơi thử một ván coi.

Cô nhấc quân đánh ngay, không khách sáo. Khác hẳn với Tùng, ông lão đi chậm chạp từng nước cờ, đánh đâu chắc đó. Cô hầu như không nhìn bàn cờ trong mấy nước đi đầu, đã thành thói quen, trong khoảng chục nước đầu, cả cô và thằng bé không bao giờ nhìn xem đối phương đi như thế nào, vì đã quá quen thuộc, và cứ tự do nhấc quân như một thói quen. Giờ cũng vậy. Thực ra cô hầu như không để ý xem đối phương đi như thế nào, bao giờ cô cũng lo bày thế trận bên mình trước.

Ông lão buột miệng khen :

- Cờ thủ khá lắm. Liên hoàn chặt chẽ, quân này đỡ quân kia, thế chặt chẽ nhỉ.

Cô lại mỉm cười, dù lời khen này cô đã nghe nhiều. Không phải nói ngoa, chứ cô cũng là một tay chơi khá. Nước cờ liên hoàn này của cô muốn phá được thì cũng phải tốn khá nhiều công sức. Nhưng cô đâu ngờ rằng, ông già cũng đánh cờ thủ. Cô chợt lúng túng. Thường thì bên đối phương tấn công, còn cô chỉ chống đỡ, và hễ quân nào sang thì mất biệt quân đó. Vì thế cờ của cô khá rắc rối, bên đối phương thường sắp quân nhanh hơn cô, nên thường tấn công sang sớm hơn. Và thường không có đường trở về. Nhưng ông lão này thì khác. Ông sắp quân còn lâu hơn cô. Và khi đến lượt, cô không biết phải nhấc quân nào sang. Không biết phải đi quân nào

Cô thẫn thờ nhìn bàn cờ hoàn hảo của mình. Nó quá hòan hảo, đến mức, cô không biết phải bỏ quân nào, giữ nguyên quân nào. Phải chăng đó cũng chính là lý do anh đã lấy người khác. Một người khác. Như bàn cờ thủ này đây, cô đã giăng đầy những cái bẫy xung quanh anh. Nhưng thế trận đó dường như là quá sức đối với cô, cô có thể dựng nó ra nhưng lại không đủ sức sử dụng nó, để rồi cho đến một ngày chính cô đã vướng chân trong cái đống bẫy lùng nhùng của chính mình.

Đến bây giờ cô mới hiểu rằng, giống nhau chỉ có thể là bạn, khác nhau mới thành được người yêu. Nhưng liệu có ích gì kia chứ. Cái thế trận phòng ngự tuyệt vời kia của cô cuối cùng cũng chẳng để làm gì, để rồi, giờ đây, cô đứng lửng lơ không thể trở thành đối thủ xứng đáng của anh mà cũng không thể trở thành người con gái yếu đuối để anh có thể che chở. Cờ thủ, tuyệt đó, nhưng khi cả hai bên cùng thủ thì rốt cuộc ván cờ đã trở thành bế tắc.

Sau tất cả những việc đã làm rốt cuộc cô đã được cái gì. Chẳng được gì cả chăng. Cuộc sống không phải là một ván cờ, nó đâu cho phép cô dàn quân chơi lại. Dù muốn dù không cô vẫn phải đi tiếp trên con đường mình đã chọn. Cô biết mình sai, nhưng liệu có ích gì, khi mà cô không có cách nào sửa chữa những cái sai đó.

Nhưng nếu được làm lại thì sao. Chắc cô vẫn cứ đi theo con đường mình đã chọn. Bởi cô hình như cô đang lờ mờ hiểu ra rằng, cô đã làm tất cả những điều đó cũng vì lòng ham thích của mình chứ không chỉ là để gây sự chú ý đối với anh. Chính sự ganh đua hiếu thắng trong con người cô đã làm anh không coi cô là một đứa con gái, mà coi cô như một người bạn, một đối thủ . Chẳng phải cô đã thích ngồi ở vị trí đó hơn là phía sau anh hay sao.

Thôi thì đành vậy. Dù gì đi chăng nữa, anh vẫn là người bạn tốt nhất của cô. Cho dù anh có thuộc về ai đó đi chăng nữa, hoặc yêu hoặc kết hôn với một ai đó đi chăng nữa, thì mãi mãi, trong trái tim anh, hình ảnh cô vẫn không bao giờ suy suyển. Và như thế là đủ

Một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận vì đã không chọn cô. Đó là sự trừng phạt lớn nhất đối với anh rồi, đúng không. Và cô hãy bình thản sống để đợi cho đến ngày đó

Cô chợt nhận ra rằng, cô đã không đủ tài hoa như cô nghĩ, nhưng kiên nhẫn thì có thừa.

Một ngày nào đó.