Buổi trưa lạnh. Lạnh vì điều hòa, hay vì tim lạnh, tôi cũng không rõ nữa. Văn phòng vắng teo, mọi người hoặc đã đi ăn trưa, hoặc nghỉ ngơi ở đâu đó gần hết. Tôi đang ngồi trệu trạo nhai cơm, với lạc rang, khô khốc, bệnh viêm họng làm tôi không thể ăn bất kỳ thứ nào khác, dù vậy, cái vị bùi bùi của lạc vẫn khuyến khích tôi nhai tiếp. Mắt tôi dán chặt vào màn hình, vào "Hồng tro" của Du. Du mới gửi cho tôi cách đây vài phút.
Lúc nào cũng thế, tôi thường rùng mình mỗi khi đọc truyện của Du. Từ truyện dài đầy bi kịch như "Legend of Porasitus", đến những truyện ngắn như "Mắt ngọc" "Hoa tuyết", hay cái những tùy bút viết trực tiếp trên mạng"chỉ bởi nỗi cô đơn", tất cả đều như những cái gai bén nhọn xuyên thẳng qua da thịt tôi, chui hẳn vào tim. Giọng văn bàng bạc, những nỗi đau rất thật, tất cả đều làm cho người đọc phải nín thở khâm phục.
Lần này, Hồng Tro khá ngắn, chỉ với hai nhân vật chính. Một là "Nàng", một cây bút đã không thể cầm bút viết nên chuyển sang làm họa sĩ, chỉ bởi vì "có thể dùng bột màu rẻ tiền thay máu", hai là Tím, một tác giả truyện ngắn vừa được xuất bản, được ưa chuộng và đang kề cận con đường hoa hồng vinh quang.
Nàng và Tím, hai người như hai thái cực khác nhau. Tím có vẻ cầu toàn, có vẻ thuộc típ người mực thước, logic đến khó tính, một người được số phận ưu đãi và có thực tài phần nào. Có thể biết được điều đó qua sự phân tích của Tím về công việc, về cách mà Tím xử sự khi đến nhà nàng
Có một đoạn, Hồng tro nhắc lại một ký ức cũ của Nàng :
Bây giờ thì tôi nghĩ, tôi có thể hiểu vì sao nàng và Tím có thể chơi với nhau. "Vì họ là những người không đau vì nhau". Tím tìm đến nàng chỉ để có một người lạ đủ quen để kể cho nghe về thành công của cô ấy. Và nàng thì chấp nhận Tím, chỉ vì cô ấy là người nhìn bức tranh Hồng tro của nàng mà hoàn toàn không hiểu gì về ý nghĩa của nó, không một chút đau đớn. Đôi khi người ta cần kể cho một ai đó nghe về một số thứ của bản thân mình, một niềm vui, một nỗi đau, nhưng chỉ để kể, mà không phải mưu cầu một lời chia vui hay an ủi. Một người gần như lạ.
Tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên lảnh lót, một bài hát vừa lạ vừa quen. Tôi không kịp nghe ca từ, chỉ nhớ rằng nó rất quen.
Như những nỗi đau đang thường trực trong tim tôi ngày xưa, bây giờ và mãi mãi sau này, đau đến mức chỉ muốn viết ra mà lại không thể viết ra.
Và máu con tim cứ cạn dần sau từng nét bút, một cách vô hình.
Lúc nào cũng thế, tôi thường rùng mình mỗi khi đọc truyện của Du. Từ truyện dài đầy bi kịch như "Legend of Porasitus", đến những truyện ngắn như "Mắt ngọc" "Hoa tuyết", hay cái những tùy bút viết trực tiếp trên mạng"chỉ bởi nỗi cô đơn", tất cả đều như những cái gai bén nhọn xuyên thẳng qua da thịt tôi, chui hẳn vào tim. Giọng văn bàng bạc, những nỗi đau rất thật, tất cả đều làm cho người đọc phải nín thở khâm phục.
Lần này, Hồng Tro khá ngắn, chỉ với hai nhân vật chính. Một là "Nàng", một cây bút đã không thể cầm bút viết nên chuyển sang làm họa sĩ, chỉ bởi vì "có thể dùng bột màu rẻ tiền thay máu", hai là Tím, một tác giả truyện ngắn vừa được xuất bản, được ưa chuộng và đang kề cận con đường hoa hồng vinh quang.
Nàng và Tím, hai người như hai thái cực khác nhau. Tím có vẻ cầu toàn, có vẻ thuộc típ người mực thước, logic đến khó tính, một người được số phận ưu đãi và có thực tài phần nào. Có thể biết được điều đó qua sự phân tích của Tím về công việc, về cách mà Tím xử sự khi đến nhà nàng
"Đôi khi Tím cũng ngủ lại chỗ của nàng, song luôn luôn dậy rất sớm. Chỉ một tiếng cựa mình của phố chợ cũng làm cô tỉnh giấc. Mà phố chợ nào có cựa mình đâu. Nó ngáy. Lắm khi còn mộng du".Nàng thì khác hẳn. Nàng họa sĩ còm, sống nhỏ nhoi trong một căn gác cũng nhỏ nhoi, trong một khu chợ ồn ào náo nhiệt. Nàng từng là một cây bút, nhưng nàng viết bằng đam mê, bằng chính máu của bản thân, chứ không phải bằng bất kỳ kỹ xảo nào. Tác phẩm mới nhất của nàng là "một bức tranh hồng tro" và sau đó, một bóng người ngồi cô độc vẽ bằng tàn tro của cuốn truyện nổi danh của Tím, phía trên đầu là một "trái tim đỏ rực" vẽ bằng thứ màu rẻ tiền chứ không phải máu đã được vẽ thêm vào. Không hiểu sao, bức tranh cứ luẩn quất mãi trong đầu tôi. Màu tro của hoa hồng, màu của những điểm tàn còn lại của đóa hoa hồng sau khi bốc cháy. Nó gợi tôi nhớ tới nàng Meggie xinh đẹp, yêu tuyệt vọng một đức cha đầy tham vọng. Và gợi nhớ tới con chim họa mi cất cao giọng hót bi thương trong đám cỏ gai. Bức tranh là những gì còn sót lại của nàng, sau khi máu trong tim đã bị ngòi bút rút cạn sau từng bài viết.
Có một đoạn, Hồng tro nhắc lại một ký ức cũ của Nàng :
"-Vậy sao kể với tớ ?
- Lý do đấy thôi. Tớ muốn kể. Mà cậu lại là người duy nhất có thể nghe mà không đau."
Bây giờ thì tôi nghĩ, tôi có thể hiểu vì sao nàng và Tím có thể chơi với nhau. "Vì họ là những người không đau vì nhau". Tím tìm đến nàng chỉ để có một người lạ đủ quen để kể cho nghe về thành công của cô ấy. Và nàng thì chấp nhận Tím, chỉ vì cô ấy là người nhìn bức tranh Hồng tro của nàng mà hoàn toàn không hiểu gì về ý nghĩa của nó, không một chút đau đớn. Đôi khi người ta cần kể cho một ai đó nghe về một số thứ của bản thân mình, một niềm vui, một nỗi đau, nhưng chỉ để kể, mà không phải mưu cầu một lời chia vui hay an ủi. Một người gần như lạ.
Tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên lảnh lót, một bài hát vừa lạ vừa quen. Tôi không kịp nghe ca từ, chỉ nhớ rằng nó rất quen.
Như những nỗi đau đang thường trực trong tim tôi ngày xưa, bây giờ và mãi mãi sau này, đau đến mức chỉ muốn viết ra mà lại không thể viết ra.
Và máu con tim cứ cạn dần sau từng nét bút, một cách vô hình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét