28/2/10

Quay lưng về phía mặt trời

Hôm nay rảnh rỗi, tình cờ vô blog của Du, đọc tùy bút "Ám hương" {cùng nắm tay nhau đi khắp nhân gian}

Ngày xưa, khi còn trẻ lắm, có một lần vô tình đi qua TV, vô tình nghe thấy một câu hát "Sao nỡ quay lưng về phía mặt trời" Nhớ lại những lần năn nỉ bạn chụp cảnh đèn đêm, nhớ đến quay cuồng ánh đèn rực như sao sa trong đêm đen, nhớ những đêm ở một mình, ngồi bó gối trong bóng tối, nghe tiếng đêm nhè nhẹ xung quanh. Du thích "Cùng nắm tay đi khắp nhân gian", mà sao trong tùy bút của Du buồn thế, chỉ có nàng Lâm Đại Ngọc khóc chôn hoa, rồi đốt khăn trong đêm ly biệt. Tình chưa đầy, thế mà đã vơi, như cát chảy qua kẽ tay, như nụ hôn trong gió. Ta thì không mơ mộng như thế. Ta biết, cuối thu lá đổ vàng rực, nắng rải mật ong, nhưng ngay sau đó là đông về, lá từ từ lìa cành để lại những thân cây trơ khấc. Cây trụi lá, nhưng rồi lá sẽ mọc lại khi xuân về. Chỉ có con người, tuổi xuân trôi qua rồi chẳng bao giờ còn trở lại.

Ta không ước "cùng nắm tay đi khắp nhân gian". Ta không chịu nổi cảnh hoàng hôn, bóng lửa rực rỡ. Thà ta cứ ở trong đêm đen, còn hơn ngắm những tia sáng chói chang cuối cùng. Ta, thà quay lưng lại với mặt trời, còn hơn mỗi ngày nắm cảnh hoàng hôn đầy tiếc nuối.

Làm sao có thể nắm tay cùng đi khắp nhân gian ???