30/4/12

Tối nay nơi nào có quỷ 1

Không thể nào

Chẳng lẽ cứ là người chịu trách nhiệm sản xuất của tiết mục linh dị thì phải gặp được mấy cái thứ quỷ quái hay sao ?


Oa, tối nay chỗ nào có quỷ

Chap 1.

Ân Kiên cuốn một điếu thuốc lá sợi, xòe diêm, phà ra một ngụm khói trắng. Anh lại nhặt được về một thứ phiền toái rồi, bây giờ cái thứ phiền toái kia đang mặc áo phông, quần sooc của anh, ngủ nhấp nhổm trên giường anh, cứt thế chứ.

Ân Kiên cũng chẳng phải kẻ lạnh lùng, ít nhất, tự vấn lương tâm tuyệt không phải, có điều sinh ra là một thanh niên thuộc thế kỷ 21 có hoài bão có lý tưởng, lại có thể nộp thuế đúng hạn, muốn sôi sục nhiệt huyết đi chăng nữa cũng chỉ trong một khả năng nào đấy. Một kẻ chẳng bao giờ có thể đun sôi nổi ấm nước như anh lại có thể nhặt cái thứ phiền toái kia về nhà sao ? Thật đúng là phiền toái trong phiền toái.

Thời gian quay ngược về trước đó một tuần, chiều ngày mười chin tháng ba. Ngày hôm đó trời mưa dầm dề cả ngày, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng mình sắp mọc mốc.

Địa điểm là một quán café khá tuyệt, đúng là khá tuyệt, nói thật café cũng chẳng cần phải ngon tuyệt, nhưng nhất định phải thật đắt.Ân Kiên tới vì có hẹn, người hẹn anh là một người đẹp, bởi vì anh là một người đàn ông đẹp trai, thời bây giờ, giai đẹp hẹn hò mỹ nhân, hoặc mỹ nhân hẹn hò giai đẹp, là một chuyện tuyệt đối thiên kinh địa nghĩa, cho nên anh tới chỗ hẹn, đương nhiên nếu ra khỏi cửa chỉ vì người hẹn la một mỹ nhân nóng bỏng thì có vẻ nông cạn phù phiếm quá, chả lãng mạn tí nào, có điều thực tế CK là một người chủ trì tiết mục trên TV, còn Ân Kiên, là một vị khách mời của nàng.

Oa, tối nay chỗ nào có quỷ ? Sao lại có cái tên tiết mục tệ đến thế chứ ? Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Ân Kiên. Ở Đài Loan, những tiết mục về yêu ma quỷ quái nhiều tới mức khiến người ta có cảm giác sai rằng kỳ thực bạn đang sống trong một cái bãi tha ma khổng lồ, hễ mở ra TV, chẳng cần biết kênh nào, chỉ cần muốn tìm, nhất định sẽ thấy ai đó mang bạn đi tìm nhà quỷ, hoặc ai đó đang sống trong một ngôi nhà phong thủy xấu, mỗi tuần đều có thể gặp được những bức hình chụp yêu ma quỷ quái không giống nhau, là giếng hoang, là nhà cũ, làm cho cứ như trên cái hòn đào nhỏ này lúc nào cũng có thể gặp quỷ không bằng.

Thực ra mà nói đối với Ân Kiên hết thảy những thứ này đều thật buồn cười, nhưng trên phương diện ích lợi mà nói, nó lại có lợi với anh, vì nghề nghiệp của anh là thiên sư, đương nhiên, bạn cũng có thể gọi anh là cư sĩ. Pháp luật cũng chẳng quy định, đường đường một người đàn ông tốt nghiệp thạc sĩ, cao ráo đẹp trai lại không thể làm nghề này, cho nên cuộc sống của Ân Kiên rất thoải mái, nhất là cùng với việc mấy cái tiết mục linh dị trăm hoa đua nở như thế này, thậm chí anh còn không cần đi bắt quỷ, cũng đã kiếm được khối tiền.

Làm thế nào được, ai bảo anh đẹp giai cơ. Thời bây giờ, giai đẹp có vẻ được lợi chút.
“Anh Ân, thật xin lỗi” Mỹ nữ tên CK kia cầm chặt lấy tay Ân Kiên, người còn lại lịch sự nắm lại, lòng thầm tiếc, cô gái xinh đẹp như thế này, bên cạnh đã có hộ hoa sứ giả mất rồi, người đàn ông bình thường nào chắc cũng đều tiếc nhỉ.

Bạn trai của CK là người sản xuất tiết mục, đứng từ góc độ Ân Kiên để so sánh, thấp hơn anh một chút, không đẹp giai bằng anh, đứng cùng một chỗ với CK, có phần giống chị em, đương nhiên lỗi cũng không thuộc về phía mỹ nhân CK, là lỗi của bạn trai nàng, ai bẩu con trai mà mặt tròn, mắt to cơ.

Ân Kiên chú ý tới bạn trai của CK, ngoại trừ việc anh ta là một nhà sản xuất nổi tiếng của tiết mục linh dị, mà còn vì một điều đặc biệt khác, chiều hôm đó, đúng lúc CK đang gấp rút mời Ân Kiên tham dự tiết mục, bạn trai nàng cũng mang theo cả đống nhân viên chọn lựa đống ảnh chụp linh dị, mà điều khiến Ân Kiên bất ngờ là, những tấm thật đều được vị giám đốc sản xuất trẻ tuổi kia chọn cầm lấy.

“Anh Ân ?” CK nhướng cao đôi mày thanh mảnh được sửa kỹ càng tới mức trời ghen người ghét, lần đầu tiên có một người đàn ông ngồi nói chuyện cùng mà lại không nhìn nàng, lại quay sang ngắm bạn trai nàng. Thằng cha đeo kính đen giống một thằng nhóc sinh viên chết tiệt kia thì có gì hay ho mà nhìn ?

Đám nhân viên đang khe khẽ thảo luận đều im bặt cả, nếu CK đã dùng tới cái ngữ điệu rin rít qua kẽ răng thế này, thì chứng tỏ nữ vương đại nhân đang mất hứng.

“Ngại quá, chẳng qua tôi thấy tấm ảnh kia có vẻ thú vị” Ân Kiêm chỉ chỉ đống ảnh chụp trên tay bạn trai CK

“Anh cũng thấy những thứ đó thật khủng khiếp phải không ? Chúng tôi toàn dùng mấy thứ này” Như được cổ vũ, mắt bạn trai CK sáng rực lên, cười khoái chí cứ như bắt được tiền, lúc này Ân Kiên mới để ý, hắn lại còn có cả lúm đồng tiền mới kinh.

“Tôi chỉ thấy thú vị vì những thứ trong tay anh đều … thật cả !” Ân Kiên bình tĩnh chỉ rõ, ban trai của CK đứng hình, giây tiếp theo lập tức vứt sạch đống ảnh chụp, anh ta sản xuất tiết mục linh dị cũng không có nghĩa là anh ta có thể chịu nổi mấy thứ đó.

“Anh … đùa phải không ?” Không biết cậu nhân viên nào hỏi khẽ một câu.
“Đạo đức nghề nghiệp của tôi không cho phép tôi nói đùa, tôi là một thiên sư, tên tôi là Ân Kiên”

“À… Tôi là người chịu trách nhiệm sản xuất tiết mục này, tôi là Hà Bật Học.”