6/5/09

Những điều không thật - Chương 3

Cách đây không lâu lắm, ở cái xóm nhỏ này có tất cả 7 ngôi nhà. Mỗi ngôi nhà đều có hai hoặc ba đứa con. Tất cả bọn chúng đều sàn sàn bằng tuổi nhau, nhưng trong số đó chỉ có hai đứa con gái. Một trong hai đứa là Ngọc.

Bọn chúng cùng chơi chung với nhau, dĩ nhiên khi mà nhiều con trai như thế thì trò chơi của chúng cũng mang toàn màu sắc con trai : bắn súng, đánh nhau.

Những ngày trời mưa, lũ trẻ thường tụ tập bên cạnh những cái ao cạnh nhà để tóm những chú cá rô lách lên bờ.

Trưa hè, những lúc bố mẹ đi làm, chúng lại lẻn ra một cánh đồng gần đấy bắt châu chấu hay đơn giản chỉ hái vài đọt lúa non cắn chắt để cảm nhận được hương vị lúa sữa ngọt ngào.

Tối tối, chúng lẻn vào những ngôi nhà có cây ăn quả hái trộm, có khi chỉ là vài quả ổi xanh chát nhưng vẫn thấy ngon lành.

Mùa nước lên, chúng lại lăm lăm tay vợt đi bắt trộm đám cá giống mà cơ quan bên cạnh nuôi.

Mùa hè, trò chơi thích thú nhất của chúng là tự tay làm những cây ná nho nhỏ đi đánh nhau với những đứa trẻ ở xóm khác, đạn chỉ là những mảnh thân bìm bìm nhưng bắn vào da thì bỏng rát. Hoặc đi vào cơ quan bên cạnh trèo hái quả đa ăn chơi. Có khi chơi đuổi nhau trên phần móng nhà còn xây dở của một chung cư ở gần đấy, trên những mảng tường cao khoảng ngang vai và rộng chỉ đặt vừa đôi bàn chân nhỏ xíu. Trò chơi làm không ít đứa ngã bươi đầu, nhưng vẫn là một trong những chứng chỉ để chứng nhận tính dũng cảm của một đứa trẻ.

Những ngôi nhà tập thể xây giống hệt nhau, nhưng rồi lũ trẻ con phá quá, sểnh một nỗi lại trốn đi chơi nên mỗi nhà đều xây tường bao quanh. Những nói cho cùng thì điều đó chỉ có thể hạn chế một phần nào đó mà thôi, trong khi đó nó lại làm mỗi nhà lại trở nên biệt lập, xa lạ hơn.

Một buổi trưa hè, trời nắng chang chang như đổ lửa. Một đứa trẻ thập thò ngoài cửa một ngôi nhà, gọi khẽ mấy tiếng :

- Ngọc ơi, Ngọc ơi !

Có tiếng kẹt cửa, rồi một con bé thò đầu ra. Nó rón rén mở cửa, đưa tay lên miệng ra dấu hiệu im lặng, rồi đưa tay khẽ khép cửa. Nó chạy khỏi cổng rồi mới đưa tay cốc lên đầu thằng bé một cái :

- Thằng ranh con, ai cho mày gọi trống không tên tao như thế.

Thằng nhóc cười hì hì, không nói gì thêm, đưa tay xoa xoa vào chỗ bị cốc. Chợt nó dừng lại nói :

- Chị Ngọc này, ngày mai cháu ông bà Hiên lên đấy. Nghe nói cũng tên là Phương, bằng tuổi chị.

- Chả liên quan gì đến tao cả. à mà mày có mang chai đi để đựng châu chấu không ?

Thằng nhóc giơ cái chai không lên :

- Đây rồi, đầy cái chai này thì mèo nhà chị ăn xả láng. Hôm trước em với anh Tuấn Anh với cả thằng Tít cùng đi bắt mà chẳng đầy cái chai này nữa mà.

- Mày đừng nói làm tao bực mình - Ngọc có vẻ bực tức - Sao hôm đó mấy người đi mà không rủ tao.

- Hôm đấy mẹ chị đang ngồi cạnh cửa sổ, ai dám gọi. Sợ chị bị mắng thì sao. Lần trước mẹ chị ở nhà, chị lẻn đi chơi lúc về chả bị mẹ đánh cho mấy roi còn gì, em lại cũng bị mắng lây.

Ngọc đỏ mặt lên, sải bước đi vượt lên phía trên. Bị mẹ mắng là một điều đáng xấu hổ, nhất là khi dưới tay nó có một lũ trẻ con lau nhau luôn coi nó như một vị anh hùng. Cây cao, bao giờ nó cũng là một trong những người trèo lên đầu tiên. Trốn ngủ trưa, không hôm nào là không có nó. Kể cả đánh nhau hay bất kỳ hoạt động nào của xóm, bao giờ nó cũng là một trong hai người đứng đầu (nó thua Tuấn Anh chỉ duy nhất vì Tuấn Anh hơn tuổi nó, mà thật ra nó đứng sau cho phải phép chứ nó nói gì mà Tuấn Anh không nghe). Nó không sợ mẹ, nó chỉ sợ bọn trẻ con biết nó bị mẹ mắng mà thôi, và nó rất ghét nhắc đến điều đó.

Ngọc năm nay tròn 10 tuổi, tuy là con gái nhưng cô bé lại nghịch chẳng kém gì bọn con trai. Từ nhỏ đến giờ và có lẽ đến mãi sau này, cô bé chưa biết thế nào là búp bê, tuy mẹ cô bé có mua cho cô một vài con, nhưng chưa bao giờ cô bé có thể để mắt đến nó quá một phút đồng hồ. Đồ chơi yêu thích của cô bé là súng cao su, là những cái vợt bắt cá, là cái bể cá to đùng nằm trước sân. Cô bé có thể ngồi không chán suốt cả ngày để chỉ ngắm nhìn những con cá nhỏ bé bơi lội tung tăng trong bể.

Kiên là một trong những đệ tử của Ngọc, nó tôn sùng cô bé đến mức nó sẵn sàng làm mọi việc vì cô bé. Năm nay thằng nhóc mới lên 8 tuổi, nhưng nó vẫn nghịch ngợm vô cùng, trừ Ngọc ra không ai có thể nói được nó. Bây giờ nó đang đi sát cạnh Ngọc, cắm cúi không dám nói thêm một lời, dường như nó nhận ra mình đã làm một việc không phải. Nó sợ nhất là những lúc Ngọc trông như thế này, nó chỉ sợ chị Ngọc của nó phật ý mà thôi.

ánh nắng chiếu những tia sáng gay gắt trên đầu hai đứa trẻ, nhưng dường như chỉ khuôn mặt chúng nhận ra điều đó, chúng đỏ ửng lên và lấm tấm mồ hôi. Còn hai đứa trẻ thì vẫn hăm hở bước đi. Bóng mấy bức tường liêu xiêu bên cạnh chúng, nhưng chúng cũng không hề đi vào chỗ có bóng râm. Đầu trần dang nắng có lẽ là một thói quen thường xuyên của chúng, bởi cả hai mái tóc đều đỏ hoe, khét nắng và cứng đờ. Thỉnh thoảng Ngọc lại đưa tay giật một vài cái lá chìa ra bên cạnh đường. Nó thích vò nát cái lá để tìm kiếm cái mùi hăng hăng, ngai ngái.

Hồi lâu con đường nhỏ chợt rộng ra, rồi một không gian thoáng đãng tít tắp chợt ùa vào mắt hai đứa trẻ, khác hẳn với khu xóm vừa rồi với những ngôi nhà xiêu vẹo và san sát. Gió từ cái hồ trước mặt thổi lồng lộng. Nhưng chúng không dừng lại ở đó mà men theo con đường nhỏ ven hồ rồi đi tiếp. Thằng nhóc im lặng suốt từ nãy giờ chợt lên tiếng :

- Chị Ngọc ơi! Hình như bọn nó mới thả cá giống hay sao ấy, cá con đầy trên mặt hồ đây này.

Ngọc cũng dừng lại, đưa mắt nhìn lướt trên mặt hồ, mặt tươi lên :

- Đúng rồi. Hôm nào tao và mày rủ anh Tuấn Anh đi bắt về cho cá quả nhà tao ăn. Nó thích ăn cá giống lắm.

- Cá quả nào - Thằng nhóc ngơ ngác hỏi

- Mày không nhớ à - Ngọc quay lại nhìn thằng nhỏ vẻ rất đàn chị - Đàn rồng rồng mình bắt hồi đầu năm bây giờ to đùng. Ngày nào tao chẳng phải đi bắt cá con về cho bọn nó ăn.

- Nhưng em có thấy đâu.

Ngọc lên giọng :

- Mày thấy làm sao được. Bọn nó nấp ở trong cái hòn giả sơn mà bố tao thả giữa bể cơ.

Chợt Ngọc đứng sững lại. Khu cánh đồng hiện ra với những vạt lúa đương thì con gái xanh ngắt. Mùi lúa thơm ngát, những cánh lúa rập rờn theo chiều gió như những cánh sóng. Thằng Kiên cũng dừng lại. Nó hỉnh mũi rồi reo lên :

- Chị Ngọc ơi, mùi lúa thơm quá.

- Đi thôi - Ngọc kéo tay thằng nhóc - Đi nhẹ nhẹ thôi không châu chấu nó nhảy hết.

Hai chị em nhón chân trên những cái bờ được be chỉ đặt vừa một bàn chân nhỏ xíu, khoan khoái hít hà mùi lúa thơm ngát. Nắng tuy chói chang nhưng gió lại thổi mát rượi. Ngọc đưa tay chộp một con châu chấu đang đậu trên một cái lá lúa. Ê, hụt rồi, rồi đàn châu chấu bay rào rào trước con mắt ngẩn ngơ của hai chị em. Thằng nhóc quay ra nhìn Ngọc vẻ trách móc :

- Chị bảo em cẩn thận mà chị lại làm động.

Ngọc liền vặc lại :

- Còn đầy đây này. Mày cứ phải lo.

Rồi Ngọc đưa tay chộp lấy một con châu chấu ở gần đấy. Nó hăng hái đến nỗi tẹo nữa thì ngã xuống ruộng. Tuy nhiên nó đã không vồ trượt. Lần này thì con châu chấu nằm gọn trong bàn tay của nó. Nó nhét con châu chấu vào trong chai, cười đắc thắng :

- Đấy, tao nói có sai đâu. Con này còn to hơn con vừa nãy

Hai đứa nhóc vừa thi nhau chộp những con châu chấu to đùng, béo mập cho vào trong chai vừa khéo léo không để ngã xuống ruộng. Những con vật nhảy loạn xạ trong chai, dần dần không còn chỗ nữa, chúng bám đầy vào thành chai. Chợt Ngọc dừng lại , nói :

- Thôi Kiên ơi, từng này là đủ rồi. Bây giờ đi về thôi không mẹ tao dậy thì chết.

Thằng nhóc cố chộp thêm một con châu chấu nữa rồi mới đứng thẳng dậy. Nó lóp ngóp chạy theo Ngọc bây giờ đã đi phía trước được một đoạn, nhưng không kêu con bé dừng lại. Nó thừa biết có gọi Ngọc cũng chẳng đợi đâu, tốt nhất là cứ chạy theo cho nhanh. Ngọc có một tật rất kỳ lạ. Khi nó nói thôi là thôi và không chờ bất cứ ý kiến phản đối nào, nó chỉ làm theo ý thích của nó. Nó luôn có suy nghĩ là mọi người không thể nào đưa ra được ý kiến sáng suốt hơn nó. Một cách nào đó, có thể coi nó là hiện thân của sự độc tài.

Về đến cổng, Ngọc đưa tay cầm lấy cái chai trong tay Kiên, vẫy tay chào thằng nhóc rồi đi rón rén vào trong nhà. May mắn cho nó là mẹ nó vẫn chưa dậy. Ngọc đặt cái chai vào trong góc nhà rồi gọi khe khẽ. Một con mèo vằn vàng như hổ đang nằm cuộn tròn trên cái gối vươn vai đứng dậy. Nó ngó một cách lười biếng Ngọc rồi gục đầu ngủ tiếp. Ngọc cười đưa tay cù vào bụng nó, thích thú nhìn con mèo cong người có vẻ khó chịu. Đôi mắt nó lim dim nửa muốn nhắm nửa muốn mở. Chợt lại có tiếng gọi khe khẽ ở ngoài cổng. Ngọc đưa mắt nhìn bà mẹ đang nằm ngủ say sưa trên giường, đưa tay vỗ vỗ mấy cái vào đầu con mèo rồi lại rón rén đi ra cổng. Thằng Việt đang đưa tay ngoắc nó. Nó chạy lại hỏi :

- Có chuyện gì thế ?

Thằng Việt thầm thì vào tai nó :

- Chị biết không, cháu bà Hiền lên rồi. Nó đang ngồi ở nhà bà Hiền. Bà ấy bảo mời bọn trẻ con tối nay sang chơi làm quen.

- Tưởng gì, làm như quan trọng lắm. Thêm một đứa nữa thì sao chứ. - Rồi nó bĩu môi - Bà Hiền cũng thật lắm chuyện. Mọi khi bọn mình hái mấy quả ổi xanh lè thì quát mắng ầm ĩ, hôm nay lại mời vào nhà chơi. Ra vẻ Ặ

Thằng Việt lại thầm thì :

- Thế chị có đi không.

- Tao không đi, việc gì phải đi chứ. Nó chẳng là cái gì cả. Hôm nay tao lại phải đi sinh nhật đứa bạn tao nữa. Bọn mày thích thì cứ đi.

- Nhưng anh Tuấn Anh cũng đi mà.

Ngọc hơi lưỡng lự một chút rồi nói :

- Thôi để tao xem xét sau. Còn bây giờ tao còn phải vào làm bài tập không mẹ tao dậy bây giờ.

- Thế tối em cứ sang rủ chị nhé - Thằng Việt cố nói thêm một câu rồi mới chạy về.

Không có nhận xét nào: