3/5/09

Đêm

Trời sụp tối nhanh không ngờ. Mảnh vườn nhanh chóng chìm trong làn không gian tối mù, dù phía trên kia, ánh trăng non vẫn đang tỏa ánh sáng mờ mờ leo lét. Cô thở dài, quay vào nhà, với tay cầm cái điều khiển TV, chỉnh kênh, rồi lại uể oải tắt đi. Không có một chương trình gì thú vị hết. Thực ra ngày thường cô vẫn chẳng mấy khi coi TV, cho nên dù đang buồn chán kinh người như thế này, cô vẫn chẳng thấy có gì thích thú.

Tiếng ve bắt đầu ra rả, nhưng càng làm cho không gian có vẻ gì đó tịch mịch, trống vắng. Bác đi từ sẩm tối, đến giờ vẫn chưa về, trong nhà chỉ còn mình cô với con chó. Hai kẻ xa lạ. Từ hồi nó ở đây đến giờ, nó chưa bao giờ thấy cô. Chẳng thể trách nó, cũng chẳng thế trách cô, vì lâu lắm rồi cô chưa về nhà, mà nó thì cũng mới được mang về nuôi. Cô không ưa nó, dù cô có lâu không về đi chăng nữa, thì cô cũng là cháu ruột ở cái nhà này, dù nó muốn hay không cô vẫn là chủ nhân của nó, cô không chấp nhận cái kiểu nhìn khinh khỉnh khó ưa. Nó không ưa cô, hẳn thế, căn nhà nó ở quen thuộc bao lâu nay, tự nhiên lại lòi ra một đứa ở đâu đó, lại lên mặt như bà chủ một cách khá hách dịch. Khi có bác, hai đứa tạm thời thỏa hiệp, nhưng giờ đây, khi bác đi vắng, cô ngồi trong nhà, nó nằm ngòai sân, càng tránh xa nhau càng tốt.

Trời vẫn oi nồng, nhưng luồng gió từ ngòai sân thổi vào đã mát mẻ hơn nhiều. Cô nghĩ một chút rồi cầm cái chiếu trải ra đầu hè. Con chó ngước mắt lên nhìn cô, rồi lại uể oải nằm xuống, tỏ ý không quan tâm. Cô dựa lưng vào cây cột cái, nhìn đăm đắm ra sân. Trước đây, khi ông bà còn sống, giữa sân và vườn có một hàng rào rất rậm. Nhưng bây giờ, không có ai chăm sót, vườn tược đã tiêu điều nhiều. Bác ham lên chùa, ham làm việc công quả hơn là chăm lo nhà cửa, vườn tược của mình. Mấy cây ăn quả lâu năm thì vẫn còn đó, nhưng cằn cỗi hơn nhiều, những cây nào đã đổ thì cũng chẳng có cây mới trồng thêm vào. Thỉnh thoảng về thăm, cô cũng thấy xót ruột, nhưng cũng chỉ là đảo qua đảo lại, chẳng thể làm khác được .

Khu vườn tím sẫm trong bóng đêm, hắt những cái bóng mờ mờ trong ánh trăng non. Kỳ lạ là cô không hề thấy sợ. Nhớ ngày xưa, mỗi lần về quê, không bao giờ cô dám ra khỏi nhà buổi tối, cô sợ những bóng đen khủng khiếp. Nhưng hôm nay, lúc này đây, bóng đêm làm cô thấy dễ chịu, cô đang muốn được ngồi một mình mà suy ngẫm.

Tiếng chuông đồng hồ ngân vang. Cô lẩm nhẩm đếm theo, một.... hai ... ba... .... tám. Mới có tám giờ tối, thế mà ở đây sao yên tĩnh thế. Chó mèo gà vịt hình như cũng đã lên chuồng, vào bếp, tịnh không có một tiếng kêu. Những ánh đèn của mấy nhà hàng xóm thì xa xôi đến mức như không hề tồn tại. Tiếng cassette nhà ai mở khe khẽ, tan loãng trong bóng đêm dày đặc.

Cảm thấy mỏi lưng, cô nằm dài ra chiếu. Nhưng không buồn ngủ. Phía trên đầu cô, sao chiếu vằng vặc, cảm giác như lu mờ cả ánh trăng non. Cô nhớ lại một cảnh trong một câu truyện đã đọc, một đôi trai gái cũng nằm dài ngắm sao như thế này. Cô chưa bao giờ ngắm sao ở thành phố, nhưng bầu trời đêm ở nơi này đẹp tuyệt, có lẽ không nơi nào có thể đẹp bằng như vậy. Nhưng trên kia là những ngôi sao nào nhỉ. Cô cố gắng nhớ lại những cuốn sách mình đã đọc, về những chòm sao, nhưng rồi đành chịu. Trên lý thuyết thì cô biết, có những chòm sao, những ngôi sao nào. Nhưng thực tế lại là một chuyện khác.

Có tiếng xe máy chạy ngang qua cổng, ánh đèn pha quét loang loáng. Con chó chồm dậy sủa ầm lên, nhưng cô cũng chẳng buồn nạt. Mà dù cô có nạt, nó cũng đâu có nghe. Xét cho đến cùng, cô cũng chỉ là chủ nhân của nó trên danh nghĩa, còn việc nó có thừa nhận hay không lại là chuyện khác. Thực tế và lý thuyết thường cách xa nhau một trời một vực.

Có tiếng động gì đó, hình như là tiếng chuông điện thoại thì phải. Cô vùng dậy, chạy vào nhà. Không phải. Cái điện thoại vẫn nằm im lìm câm lặng. Cô mở máy. Tám giờ mười lăm phút. Từ nãy đến giờ mới có mười lăm phút trôi qua, sao mà lê thê đến như thế. Cô lại nhớ đến một câu truyện khác. Điện thoại có để làm gì, khi mà cứ phải mòn mỏi chờ đợi sự trả lời của một ai đó. Bây giờ nó lại càng đúng. Ra đi để làm gì, khi mà cứ ngóng chờ một ai đó níu kéo lại.

Cô tắt điện thoại, bỏ vào túi xách rồi quay ra hè. Thế này thì cô sẽ không phải thấp thỏm mong chờ một ai đó gọi điện, hay nhắn tin, mong chờ một điều không bao giờ xảy ra. Không phải cô về đây để suy nghĩ, để thư giãn hay sao, không có ai quấy rầy càng không ảnh hưởng đến những quyết định của cô.

Công việc càng ngày càng nhiều lên, nhưng lại không có gì mới mẻ, làm cô phát ngán đến tận xương tận tủy. Trời nóng làm con người ta dễ sinh bực bội, trong một ngày, có khi cô cãi nhau với ba bốn người. Đôi lúc nghĩ lại, cô cũng tự thấy xấu hổ với bản thân mình, nhưng ngay lúc đó cô không có cách nào kiềm chế cho được. Nóng giận mất khôn, một điều nhịn là chín điều lành, cô biết vậy, nhưng cái đó cũng chỉ là lý thuyết. Thực tế luôn luôn khác xa. Rồi bao nhiêu việc dồn dập ập đến. Rốt cuộc, mọi người khuyên cô nên đi đâu đó thư giãn một vài ngày. Cô cũng cảm thấy nên như vậy. Nhưng cô cảm thấy mỏi mệt khi nghĩ đến chuyện lê thân theo mấy tour du lịch. Thế là cô lại về đây.

Ông bà có nhiều con, nhưng ít cháu, con cháu lại đi làm xa hết. Giờ đây ở nhà chỉ còn bác. Ông bà có ba người con gái, thì chỉ duy nhất cô út đi lấy chồng, còn hai người con gái lớn đều sống một mình. Là cô và bác. Nhưng cô không chịu về nhà, nên giờ chỉ còn mình bác. Trừ ngày lễ ngày tết, còn lại, vào ra chỉ thui thủi mình bác, nên không có gì lạ khi bác lên chùa suốt. Người già có niềm vui của người già. Có lẽ vì thế mà đến tuổi này, bác vẫn có thể vui vẻ, dù một thân một mình. Hình như cũng có mấy người muốn đặt vấn đề với bác, nhưng bác từ chối cả. Khi người ta sống một mình đã quen, người ta cũng ngại cả những thứ gọi là hạnh phúc.

Một tiếng rền vang ầm ở phía xa xa. Ở phía đó là nhà máy xi măng, có lẽ người ta đang cho nổ đá. Lâu lắm cô không nghe thấy tiếng động này. Mấy lần gần đây về quê, cô chỉ về trong chốc lát, rồi lại đi ngay, hiếm khi ở lại qua đêm. Chẳng phải cô có việc gì cấp bách cần thiết, chỉ là, hình như cô đã thấy ngài ngại. Dù là quê nội, nhưng lâu không về thì cũng có phần xa lạ.

Bác vẫn chưa về, nhưng cô cũng chẳng mong lắm. Cô chẳng còn bé bỏng gì nữa mà không thể ở nhà một mình. Thực ra, hồi cô chín mười tuổi, mỗi khi bố mẹ về quê, cô cũng vẫn có thể trông nhà được một mình, huống chi đã từng này tuổi. Cô đã qua rồi cái tuổi để người khác chăm lo. Đã lâu lắm rồi, cô thường tự quyết định tất cả mọi việc. Lần này cũng thế. Những rối rắm trong lòng cô, cô chẳng thể hỏi ai, nên giờ cô về đây, chỉ là mong tìm được một khoảng không gian yên tĩnh để suy nghĩ.

Mà cũng có gì đâu để suy nghĩ nhỉ. Cuộc đời như một con thuyền, dù muốn dù không nó cũng phải trôi. Xét cho đến cùng, suy nghĩ nhiều thì cũng có cải biến được gì đâu. Cô thực sự muốn gì. Có phải cô thực muốn rời bỏ nơi đó không? Có phải công việc làm cô thực sự quá tải và mỏi mệt hay không ?. Có phải cô đã phát chán tất cả những việc đó hay không ?

Không rõ nữa.

Hình như đầu óc cô đang quá tải, đến mức không thể suy nghĩ gì nữa. Có lẽ nên để đến lúc bình tĩnh hơn, cô mới nên suy nghĩ tiếp.

......

- B - Bác ơi .... bác ơi.

Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Bao quanh cô vẫn là bóng đêm. Cô phải định thần một chút mới có thể cảm nhận được mình đang ở đâu. Không biết cô đã thiếp đi bao lâu nhỉ. Ngon lành, không mộng mị. Phía trên đầu cô, bầu trời đang chuyển dần sang màu xám nhạt.

Có tiếng lạch cạch ở dưới bếp, ánh đèn đỏ thấp thoáng. Bác đã về từ lúc nào nhỉ. Cô vùng chạy xuống. Bác đang ngồi cạnh bếp lửa, cười nhìn cô :

- D - Sao dậy sớm thế. Sao không ngủ nữa đi ?

Cô líu ríu đáp :

- B - Bác về lúc nào thế ?

Con chó đang nằm cạnh chân bác nghếch mõm nhìn cô với vẻ khinh thường, ra điều chỉ có mình nó nhận ra lúc bác về. Cô cười, vỗ lên đầu nó một cái rồi chen vào ngồi cạnh bác.

Phía ngòai sân, trời rạng dần. Mấy con gà bắt đầu liếp chiếp đòi ăn.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Không có nhận xét nào: