3/5/09

Cà phê một mình

Note : Hà nội đang nóng điên người, nóng đến mức ngủ không được. Thèm một chút mưa. Bật nhạc lên nghe thì đúng bài này. Tự nhiên thấy đồng cảm ghê gớm.

Viết bậy bạ một chút cho đỡ buồn.

http://music.tuantrinh.info/listen.php?s=8434

Sớm nay cà phê một mình

Sài gòn chợt mưa chợt mưa.

Nhớ anh bao nhiêu cho vừa, anh ơi, anh ơi

Sớm nghe mưa rơi quanh mình.

………..

Mưa.

Mới sáng sớm, trời đã đổ mưa ào ạt. Con đường vắng teo hầu như không một bóng người. Thì cũng dễ hiểu thôi. Hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ, là ngày ngủ nướng và đi chơi. Dẫu không mưa thì người ta cũng nằm lăn trên giường nướng cố thêm một chút. Mà đây lại mưa.

Chẳng có ai khờ khạo và ngốc nghếch như cô cả.

Điểm xuyết thêm làn mưa, không gian vẫn ngập tràn trong làn ánh sáng trong trẻo. Trời không xầm xì mà tươi sáng một cách kỳ lạ. Thế nên cô không chịu vào trong nhà mà chỉ kê dịch chiếc bàn vào phía trong hàng hiên có mái che. Có lẽ cô muốn đắm mình trong ánh sáng một chút. Có lẽ ánh sáng sẽ xua bớt được những u ám trong lòng cô hơn chăng.

Mưa dần dần nặng hạt. Nước từ mái hiên chảy xuống róc rách. Trên bàn cô, tách cà phê cũng đang rỏ từng giọt, từng giọt. Cô như cảm nhận được tiếng thời gian đang tí tách rơi

Thằng bé bồi bàn mang ra thêm một cái tách, một chén đường. Cô chắt cà phê ra tách. Không đường.

Mưa vẫn rơi vần vũ. Cô nâng tách lên uống thử một ngụm. Đắng nghét. Nếu như bình thường, như những ngày xưa ấy, có lẽ cô đã nhăn mặt lại. Cô vốn hảo ngọt. Bình thường đi uống cà phê với bè bạn, cô chỉ thích ăn kem. Đôi lúc, thấy người ta uống cà phê, cô cũng thử một chút, nhưng không bao giờ có thể nuốt xuống được. Cô thích cái hương cà phê thơm lừng, thích cái màu đen sóng sánh nguyên chất không pha tạp, nhưng cô không chịu được vị đắng. Khác hẳn với anh. Anh chỉ uồng cà phê không đường, loại cà phê mà cô thường đùa rằng, cắm tăm vào cũng không thể đổ được vì đặc quá.

Cô gọi thêm một ly sữa. Như những ngày xưa ấy. Hai cái ly nằm cạnh nhau quen thuộc đến mức khó thở. Đen và trắng. Cô không chịu được đắng, nên chỉ uống sữa. Anh thì chỉ uống cà phê không đường. Đôi lúc, cô bướng bỉnh châm một thìa sữa sang tách cà phê của anh, mặc cho anh nhăn mặt. Và thêm một chút cà phê vào ly sữa của mình. Cho đời anh thêm ngọt ngào, và cho đời cô thêm hương vị, cô lý lắc nói như vậy. Anh chỉ cười, thế thôi, không nói gì hơn. Nhưng ngày hôm ấy, anh không uống hết ly cà phê của mình.

Cô nhấp thêm một ngụm cà phê thứ hai. Đắng, vẫn đắng, nhưng hình như có chút gì đó dễ chịu hơn. Hương thơm của cà phê lan nhẹ trên đầu lưỡi. Đắng đến tê tái cả người, nhưng không phải là không chịu được. Chỉ bằng ánh mắt của anh. Ánh mắt của anh ngày hôm đó cũng thế, y hệt như tách cà phê ngày hôm nay, lạnh lẽo và đắng ngắt.

Cô nhấp thêm ngụm cà phê thứ ba, rồi thêm một ngụm nữa. Ngày xa xưa lắm, hồi còn nhỏ, cô hay bệnh. Cô sợ nhất là phải uống thuốc. Những loại thuốc sắc mùi ngai ngái, khó chịu cực kỳ. Cô thường nhắm chặt mắt, cố uống cho xong trong một hơi. Đắng nghét, ngang ngang, cô không có cách nào miêu tả cho rõ được cái hương vị đó. Dù nó chỉ chui khỏi cổ trong giây lát, nhưng cho đến cả buổi sau cô vẫn còn cảm thấy cái vị đó. Khủng khiếp. Cũng như ngày hôm đó. Cô chỉ dám nhìn thoáng qua ánh mắt của anh, rồi vội vàng bỏ trốn. Nhưng chỉ một thoáng thôi mà cái tia nhìn đó cứ mãi nhức nhối trong tim cô, không có cách nào phai nhạt. Có lẽ cô đã sai khi làm như thế.

Ngụm cà phê thứ năm đã không còn vị đắng. Cũng không hẳn, chẳng qua vị giác của cô đã quen dần với cái đắng, nên nó không còn khó chịu như những ngụm đầu tiên nữa. Cái gì cũng có thể quen. Giá như ngày hôm đó, cô không vội chạy trốn. Giá như ngày hôm đó, cô chịu khó mở to mắt, chịu khó chứng kiến đến tận cùng hình ảnh vui vẻ của anh và người ta, có lẽ cô không phải day dứt đau khổ như thế này. Cô thật ngu ngốc khi chạy trốn vội vàng, khi cố gắng đào bới đống kỷ niệm cũ mèm xa xưa lên để bào chữa cho ánh mắt đó. Cô đã không dám nhìn thẳng vào sự thật. Đâu phải vì uống vội vàng mà tách cà phê đắng hơn đâu. Mỗi giọt, mỗi giọt của nó đều đắng nghét. Chỉ là khi ta uống từng chút, từng chút, ta có thể quen dần.

Cô nâng ly sữa lên, uống một ngụm. Vị sữa ngọt khé cổ làm cô nhăn mặt.

Bên ngoài, mưa đã ngớt dần.

Sớm nay cà phê một mình.

Không có nhận xét nào: