6/5/09

Giây phút cuối cùng

Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá tràng kình ở biển Đông, đánh đuổi ngoại xâm, giành lại độc lập tự do cho nhân dân ta, chứ không thèm khom lưng làm tỳ thiếp nhà người.

Dân là gốc rễ. Dân có mạnh, nước mới bền.

Nữ nhi là sao. Nam nhi là sao. Cùng là nòi giống Lạc Hồng cùng là Con Rồng Cháu Tiên, cùng sinh ra từ một bọc trăm trứng, cùng tạo nên từ máu từ huyết, cùng mang nặng trên vai truyền thống cha ông, sao lại muốn gạt ta ra ngoài. Non sông này là của ta, gấm vóc này là của ta, bao đời gây dựng gìn giữ, há lại có thể để cho người ngoài vào thống trị đồng hóa.

Giặc bên ngòai đâu có mạnh, ta đâu sợ gì, chỉ cần chúng ta cùng đòan kết thì chẳng một thế lực nào có thể đánh đuổi được. Nhưng còn lòng người. Lòng người sao lại dễ dàng giao động đến thế. Giặc, là giặc kia mà, sao lại nghe lời nó dỗ dành bỏ cả độc lập chủ quyền, bỏ cả giang sơn gấm vóc, bỏ cả lý tưởng theo đuổi để chấp nhận cái lợi trước mắt. (1)

Ta đã sai chăng, lẽ nào ta đã sai. Không, dù được làm lại ta vẫn cứ đi theo con đường đã chọn. Làm sao ta có thể giống như những người khác, cả đời chỉ chăm chăm vào việc kiếm lấy một bóng tùng quân để nương nhờ. Giá như trong một thời đại khác, giá như trong một hoàn cảnh khác, giá như có một bóng tùng quân có thể nương cậy được, thì ta cũng muốn thử làm một người phụ nữ bình thường muốn để hết cả mối quan tâm vào những điều đơn giản vụn vặt như thế. Nhưng hỡi ôi, đất nước lầm than, ngoại xâm dày xéo, những đấng mày râu chỉ biết cúi mặt than thở, thì ta còn cách nào hơn là đành tự đứng lên. Người không có ý chí, người không có lý tưởng, người có thể sống dưới ách nô lệ, đó là người, còn ta, ta không thể nào. Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, đánh đuổi ngoại xâm, giành lại độc lập tự do cho nhân dân ta, chứ quyết không thèm đem thân làm tỳ thiếp nhà người.

Loài vật ban đầu tuy hung dữ, nhưng khi đã thuần phục thì trung thành tuyệt đối.(2) Loài vật xét ra còn tình nghĩa hơn cả con người. Ta, cứ tưởng rằng chỉ cần làm hết sức mình thì việc gì cũng có thể làm được. Hóa ra không đơn giản như vậy. Lòng người sao hiểm ác, tài vật sao có sức mạnh kinh người. Ta có thể đối chọi với muôn ngàn sóng dữ, nhưng luồng sóng ngầm đó, ta đâu ngờ sức tàn phá của nó còn gấp trăm lần.

Ôi, non sông gấm vóc của ta, truyền thống cha ông muôn đời của ta, ta biết làm thế nào đây. Con người ta quá nhỏ nhoi, sức lực ta đã cạn kiệt, hào tâm chưa cạn nhưng thể xác đã rã rời. Cố gắng liệu có thể được gì nữa không, khi mà những người ta tin tưởng nhất lại là những người quay lưng lại với ta trước nhất. Muốn coi như không thấy gì, muốn bỏ qua tất thảy, nhưng không được, những cái đó cứ hiện hữu trơ trơ, cắm vào tim ta muôn luồng dao bén ngọt. Nữ nhi thường tình. Than ôi, ta những tưởng ta có thể nào làm một điều gì khác, nhưng có lẽ ta đã nhầm. Tim ta không cứng rắn như ta đã tưởng, và ta không chịu nổi cú sốc này, ta không chịu nổi sự quay lưng bỏ mặc của mọi người. Những người còn lại bên ta quá ít, cái kết cục tất yếu đã rành rành ra trước mắt, không phải là ta không cầm cự nổi, nhưng không thể khả quan hơn. Họ trung thành với ta, ta biết, nhưng liệu có nên cứ kéo họ vào một cuộc chiến không cân sức, cố đấu tranh giành cho những người còn lại cái mà họ không cần hay không. Họ cũng là con người, cũng là máu là thịt, cũng do cha sinh mẹ dưỡng, có nên vì một chút vị kỉ của ta mà cố bắt họ phải nát thịt tan xương chăng.

Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, muốn đạp luồng sóng dữ, nhưng luồng sóng đó quá nghịch ngạo, nó nhấn chìm ta thì không sao, nhưng chẳng nên để liên lụy tới những người khác.

Than ôi, non sông ơi, ta xin thẹn với người.

Nòi giống Lạc Hồng không đớn hèn, ta biết, chỉ là ngủ quên trong chốc lát. Khi kẻ thù bị lột khỏi cái mặt nạ hoa lệ mà nó đang mang, mọi người sẽ hiểu ra.

Tiếc là ta không thể đợi đến giây phút đó.

Xin người hãy để ta về với người, để máu thịt ta được nằm lại bên người. (3)

Không có nhận xét nào: