3/5/09

Quay lưng về phía mặt trời - Chap 2

Hai chúng tôi đi bộ lững thững trên đường. Chợt Ayumi dừng lại nhìn tôi :

- Ông Masumi đã ăn tối chưa. Hay chúng ta ăn món thịt nướng nhé.

Cô ấy chỉ vào cái quán nhỏ ven đường. Thịt nướng và Hồng Thiên Nữ, hai khái niệm hoàn toàn đối nghịch nhau. Tôi bỗng thấy vui vui :

- Được chứ, nếu cô Ayumi không phiền. Hôm nay tôi xin phục vụ Hồng Thiên Nữ hết lòng

Ayumi vén rèm bước vào, không quên nói một câu :

- Tôi mới chỉ là Hồng Thiên Nữ dự bị thôi. Dù tôi có lòng tin, thì cũng phải sau khi có kết quả chính thức, tôi mới là một Hồng Thiên Nữ

Cửa quán hơi thấp, tôi phải nghiêng người mới có thể bước vào được. Cô bé hầu bàn dẫn chúng tôi vào một ngăn nhỏ cách biệt. Tôi nhìn cái bàn nướng với vẻ hơi lo lắng :

- Tôi e là tôi chưa dùng cái này bao giờ

Ayumi cười lớn, xắn tay áo lên :

- Xin ông cứ yên âm, tôi xin phục vụ ông hết lòng

Cô bé hầu bàn bưng vào một khay thịt đã được tẩm ướp sẵn, bày khéo léo giữa những loại rau lạ mắt trông rất ngon lành. Ayumi nhặt lấy cái kẹp sắt, gắp thịt rải đều lên trên vỉa nướng. Trông khá là đơn giản và có vẻ thú vị, thế là tôi cũng xắn tay áo lên, cầm lấy cái kẹp thứ hai. Mùi thịt nướng bốc lên thơm lừng. Ayumi rót rượu sakê vào chén, mỉm cười trao cho tôi :

- Xin mời ông Masumi. Ông thấy thế nào ạ.

Tôi cắn thử một miếng thịt còn nóng hổi, gật gù :

- Ngon tuyệt vời. Tôi nghĩ là tôi đã bỏ phí bao nhiêu năm mất rồi

Ayumi lại mỉm cười :

- Ông vẫn còn rất nhiều thời gian để lấy lại những cái đó mà

Tôi nhìn chén rượu sóng sánh. Thật kỳ lạ. Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ là một người như thế này. Chỉ từ khi tôi gặp cô ấy, cuộc sống của tôi mới xáo trộn. Tôi của mấy năm về trước sẽ chỉ biết mặc áo comple, ngồi trên những bàn tiệc cứng nhắc, ăn những món ăn nhạt nhẽo và tiếp chuyện với những con người lạnh lẽo. Mỗi lời nói hay cử chỉ của tôi nếu không vì một mục đích nào đó thì thật khó tin. Tồn tại duy nhất trong tôi là một trái tim giá băng lạnh lẽo. Và rồi Hồng Thiên Nữ đã làm chúng tôi gặp nhau, không, nói cho chính xác là đã cho tôi được gặp cô ấy. Bao nhiêu năm đã qua, bao nhiêu việc đã xảy ra, dù vậy, tình cảm của tôi giống như đóa hoa hồng tím, không bao giờ khô héo. Tôi đã làm cô ấy phải đau khổ biết bao nhiêu lần, làm cô ấy trở thành một kẻ cô đơn côi cút. Biết bao giờ tôi mới có thể bù đắp được những lỗi lầm của tôi bây giờ

- Ông Masumi, ông đang nghĩ gì vậy – Ayumi khẽ nghiêng người, nhìn tôi với vẻ tò mò

- Không... không có gi cả . Tôi chỉ nghĩ về Hồng Thiên Nữ...

- Thật không ạ. – Mắt Ayumi chợt sáng lên – À mà đúng rồi, ông Masumi rất thích Hồng Thiên Nữ mà. Theo ông thì tôi và Maya, ai sẽ nhận được vai Hồng Thiên Nữ vậy ?

Thật là một câu hỏi khó” Tôi khẽ rên thầm trong bụng. Bấy lâu nay Hồng Thiên Nữ đã là một đề tài nóng hổi, và việc ai sẽ trở thành Hồng Thiên Nữ kế cận là một chủ đề quen thuộc trong hầu hết các cuộc tranh luận. Nhưng, nhưng chẳng có ai dám hỏi tôi câu đó cả, huống chi lại chính là một trong hai ứng cử viên. Giả thử Maya hỏi tôi câu đó thì sao nhỉ, tôi sẽ trả lời thế nào đây. Không, nếu như cô ấy hỏi tôi, đương nhiên tôi không có gì phải chần chừ phân vân hết. “Đương nhiên là em rồi, Maya” Và dù cô ấy không hỏi, tôi cũng vẫn cứ nói thế. Cô ấy chính là Hồng Thiên Nữ tương lai, cho dù kết quả của Ban Giám Khảo có như thế nào

Không phải tôi nghĩ rằng có sự thiên lệch trong cách chấm của Ban Giám Khảo, chỉ là, sao trong thành phố thường hay bị ánh đèn, bị bụi khói công nghiệp che lấp. Sao lúc nào cũng sáng, chỉ là ở mỗi nơi, ánh sáng của nó đến mắt ta mỗi khác. Ở quê hương của Hồng Thiên Nữ, cái giây phút cô ấy gặp tôi bên bờ suối, cô ấy đã thực sự trở thành Hồng Thiên Nữ, chắc chắn, với cành hoa đào đỏ rực trên tay. Hoa đào trong thung lũng nở đỏ rực suốt nửa năm, nhưng mang ra khỏi thung lũng thì nhanh chóng tàn úa. Tôi sợ, sợ Hồng Thiên nữ của tôi sẽ bị cuộc đời vùi dập ở nơi phồn hoa hiện đại này

- Ông Masumi, lẽ nào tôi đang làm khó ông chăng – Ayumi chạm nhẹ vào tay tôi. Tôi giật mình nhìn cô ấy, lúng túng :

- À không. Tôi đang suy nghĩ. Đó là một câu hỏi hay, và tôi không muốn vội vàng trả lời. Chắc cô Ayumi muốn tôi suy xét kỹ càng trước khi trả lời chứ

Ayumi mỉm cười rót thêm rượu vào chén của tôi :

- Thật không sai lầm khi tôi quyết định hỏi ông Masumi. Nếu tôi hỏi bất kỳ ai, họ sẽ nhanh chóng đáp “ Đương nhiên là cô rồi, cô Ayumi” Chẳng thà tôi không hỏi họ cho xong.

Tôi lắc đầu đáp :

- Cô là một cô gái xinh đẹp, là một thiên tài mà. Họ trả lời như thế cũng đâu có sai

Ayumi chầm chậm nâng chén rượu lên, nhìn chăm chú :

- Tôi... tôi không phải là thiên tài. Họ đã nhầm với sự nỗ lực hết mình của tôi. Để có ngày hôm nay, tôi đã phải cố gắng gấp mười, gấp trăm lần những người khác. Còn Maya thì khác. Chỉ cần đọc kịch bản xong, cô ấy có thể hóa thân thành hàng trăm nhân vật khác nhau mà không phải mảy may suy nghĩ trằn trọc. Đến một lúc nào đó, sự nỗ lực của tôi sẽ đến giới hạn, lúc đó tôi sẽ vĩnh viễn không thể đuổi kịp được cô ấy. Cô ấy mới chính là thiên tài. Tôi... tôi rất sợ đến ngày đó.

Lúc này trông cô ấy thật nhỏ bé. Lẽ nào cô ấy đã thực sự đau khổ, lo sợ đến như thế ư. Tôi cầm chén rượu của mình lên, chạm nhẹ vào chén của cô ấy :

- Cô Ayumi, lẽ nào cô lại nghĩ thế. Hoặc giả cô đang cố tình nói giỡn với tôi chăng.

Cô ấy đỏ mặt lên nhìn tôi với vẻ không hài lòng :

- Tôi nói thật với ông, thế mà ông lại cười nhạo tôi.

Tôi vội xua tay :

- Không, không... Tôi không hề chế nhạo cô, chỉ là, tôi thấy cái suy nghĩ của cô quá tiêu cực, tiêu cực đến mức khó tin. Nếu cô không phải thiên tài thì còn ai có thể là thiên tài được đây

- Không, cô ấy... tôi... cô ấy

Tôi hạ chén rượu xuống, nhìn Ayumi với vẻ rất nghiêm túc :

- Cô Ayumi, tôi xin lấy tư cách là giám đốc của Daito Entertainment Inc để cam đoan rằng : cô là một thiên tài. Có hai thứ mà người ta không thể dùng sự nỗi lực để đạt được : đó là nghệ thuật và tình yêu. Không. Cô chính là một thiên tài đó, cô Ayumi.

Ayumi nhìn tôi với vẻ cảm kích :

- Thật sao ông Masumi. Ông không nói dối tôi chứ. Tôi... tôi thực sự nghi ngờ về điều này. Nhưng nếu ông đã nói thế, nếu ông đã nói thế...

- Đương nhiên, cô chính là một thiên tài. Cả cô và cô ấy, mỗi người đều có điểm mạnh yếu khác nhau, nhưng cả hai đều là thiên tài. Cô có biết không, cô có một điểm trở ngại rất lớn. so với cô ấy

- Là điểm gì vậy, thưa ông Masumi – Ayumi nhìn tôi chăm chú

- Là vì cô quá xinh đẹp – Tôi cười to – Cô quá xinh đẹp nên người ta không thể chọn cô đóng tất cả các loại vai.

Ayumi có vẻ không hưởng ứng câu nói đùa của tôi. Cô ấy lại trầm ngâm :

- Thực sự tôi cũng muốn một lần được đóng vai người sói. Một lần thôi cũng được. Tôi muốn biết tôi liệu tôi có thể đóng đạt như cô ấy được không.

- Thay vì thế, không phải cô đã là một chú chim xinh đẹp, đánh thức nàng Juliet mỗi buổi sớm hay sao

Cô ấy lại nhìn tôi, mỉm cười :

- Thật may là được nói chuyện với ông ngày hôm nay, ông Masumi. Ông đã làm tôi thêm tự tin rất nhiều. Đến bây giờ tôi hoàn toàn tin rằng, tôi sẽ giành được Hồng Thiên Nữ, cho dù đối thủ là cô ấy.

Tôi mỉm cười :

- Vâng tôi hoàn toàn không nghi ngờ điều đó

Làm sao tôi có thể nghi ngờ điều đó cho được. Ayumi, cô ấy xinh đẹp, tài năng,... cô ấy không thù hận công ty Daito. Riêng hai điểm đó thôi là cô ấy đã đủ sức đánh bại em rồi. Thật may là không mấy khi em biết băn khoăn. Em chỉ biết diễn kịch, thế thôi, cho dù bất kỳ điều gì tác động cũng không thể đốn ngã em. Tôi đã say mê em vì điều đó. Tôi say mê cái điều mà tôi không bao giờ có được nơi em. Giá như tôi có thể thẳng thắn như em, có thể khẳng định cái mình yêu và toàn tâm toàn ý hướng về cái đó. Giá như tôi không phải khoác cái vẻ đạo mạo lạnh lùng như thế này. Giá như thay vì nghiêm mặt trong mấy bữa tiệc chán ngắt, tôi được nắm tay em đi dạo dưới ánh hồng rực rỡ của những cây hồng mai, hay nằm dài trên bãi cỏ xanh mênh mông để ngàn sao lung linh trước mắt. Nhưng tôi đã không thể. Tôi đã không thể nào làm được điều đó. Tôi sẽ phải hối hận suốt đời vì đã không làm điều đó. Và kiếp số của tôi là trở thành con sâu đào thứ hai, nằm co ro bên cạnh nàng đào xinh đẹp. Có thể tôi sẽ không như con sâu đào thứ nhất, ăn sạch cây đào. Có thể tôi sẽ chỉ khoét một cái lỗ nhỏ, rồi nằm đó, ngước nhìn nàng đào với vẻ ngưỡng mộ. Có lẽ, nhưng ai có thể nói trước những gì sẽ xảy ra trong cuộc đời này. Tôi, đã không thể điều khiển được cuộc sống của tôi rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi giật nảy mình. Có điều gì quan trọng chăng. Số máy này của tôi chỉ duy nhất Mizuki được biết. Và tôi đã dặn cô ấy, trừ phi có việc gì khẩn cấp :

- Có việc gì vậy ?

- Ông đang ở đâu vậy, ông Masumi – Giọng Mizuki có vẻ lo lắng.- Sao ông lại bỏ điện thoại ở văn phòng ạ.

- Tôi quên – Tôi bật cười – Tôi trót quên mà

- Có ông cố tình quên thì có – Giọng Mizuki có vẻ giận dỗi. – Ông chẳng bao giờ quên cái gì cả.

- Cô cũng phải cho tôi có chút ít thời gian chứ. Tôi không muốn bị kiểm soát 24/24 đâu. Có gì mà cô không giải quyết thay tôi vậy ?

Mizuki dịu giọng lại :

- À vâng, tôi biết. Chỉ là có cô Shiori gọi điện đến. Tôi đã thay ông trả lời điện thoại. Cô ấy tỏ ra rất lo lắng. Có lẽ ông nên điện lại cho cô ấy. Mà ông đang ở đâu vậy, lẽ nào quan trọng đến mức ông phải bỏ điện thoại ở nhà.

Tôi cười to :

- Chúng tôi đang ăn thịt nướng. Mà nếu cô chưa ăn gì có lẽ nên đến góp vui. Nhân tiện cô cầm luôn điện thoại của tôi đến đây được không. À mà chờ chút – Tôi bịt điện thoại lại, quay sang nhìn Ayumi – Cô Ayumi, cô không phiền nếu như tôi mời cô thư ký của tôi đến cùng ăn với chúng ta chứ. Tôi nghĩ thật xấu khi chúng ta giấu không cho mọi người cùng biết đến một món ăn tuyệt vời như thế này.

Ayumi mỉm cười :

- Có phải chị Mizuki không ạ. Tôi cũng rất quý chị ấy. Nếu có chị ấy ngồi cùng thì còn gì bằng.

Không có nhận xét nào: