Tác giả : Sergei Lukianenko
Người dịch : Phương Hoài
Người dịch : Phương Hoài
Vào một ngày nào đó, Dmitry Dibenko, một anh chàng nguyên là hacker của Moscow và bây giờ là công dân thành đạt của Hoa Kỳ đã sáng tạo ra "deep - đáy sâu", ban đầu chỉ với tiêu chí là lập ra một màn hình giúp nhập thiền. Anh ta thả nó lang thang trong mạng và tuyệt nhiên không để tâm đến nó nữa. Sau đó, một anh chàng người Ukraina chơi một trò không gian ba chiều trên nền màn hình đó, và đột nhiên anh ta thấy mình lọt hẳn vào trò chơi - deep đã có tác dụng như một thuật thôi miên có thể giúp con người lọt vào không gian của máy tính. Từ đó, trên nền deep, Microsoft IBM và mạng Internet đã tạo ra "deeptown" - thành phố ảo trên mạng.
Lenia - một diver sau một cuộc đột nhập - đánh cắp thành công vào Al Qabar -một không gian ảo trong "deeptown" đã gặp Người - không - mặt, nhận được lời gợi ý cho một công việc với phần thưởng vô giá : "Mề đay cho phép làm mọi điều". Một công việc tưởng chừng như khá đơn giản đối với một "diver" : giúp đỡ một tay chơi quá say mê trở về cuộc sống thực. Lenia cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng ma lực của "Mề đay cho phép làm mọi điều" - tượng trưng cho quyền lực tối cao cho phép làm tất cả những gì có thể làm được trong không gian ảo - đã mạnh hơn tất thảy. Anh đã đến gặp giám đốc trung tâm trò chơi Mê cung - một trong số những trò chơi của "deeptown" - đồng ý giúp đỡ.
Thông thường một người chỉ có thể ở trong "deeptown" tối đa 48 tiếng đồng hồ. Nhưng kẻ - không - may, một người chơi trong Mê cung đã ở đó ba mươi chín tiếng đồng hồ. Và không thể thoát khỏi trò chơi. Hai "diver" trực thuộc Mê cung đã tìm cách đưa anh ta ra, nhưng như có một lời nguyền, anh ta không thể vượt qua được bậc đó. Không thể, dù bằng cách này hay cách khác. Bằng nhiều cách khác nhau vẫn không thể đưa Kẻ - không - may ra khỏi Mê cung, Lania dần dần khám phá ra một bí mật. Để bảo vệ bí mật đó, anh đã phải chịu sự tấn công của cả hai thế lực : Al Qabar và trung tâm quản lý trò chơi Mê cung. Sự việc càng tồi tệ hơn khi cuộc chiến không chỉ trong thế giới ảo Deeptown mà đã tác động trực tiếp đến cuộc sống thực bên ngoài của Lenia, với lời đe dọa anh sẽ bị Interpol bắt giam. Lenia cuối cùng đã lựa chọn, và sự lựa chọn đó đã mang lại cho anh một kết quả bất ngờ.
Trên thực tế, Mê cung ảo không phải là một truyện khoa học giả tưởng xuất sắc. Nội dung cũng không có gì mới mẻ, nó được xây dựng tương đối giống với một số phần mềm trò chơi ăn khách hiện nay. Diễn biến truyện cũng không có nhiều kịch tính, kết thúc cũng không gay cấn, không bất ngờ cho lắm. Những chi tiết đặc biệt cũng không có nhiều. Nhân vật chính, cũng như những nhân vật anh hùng trong các tiểu thuyết khoa học giả tưởng, có đầy đủ may mắn và tri thức cho những công việc khó khăn, có thể dùng nửa ngón tay để đỡ cả trái đất, sẵn sàng từ bỏ lợi ích của riêng mình để đấu tranh cho chính nghĩa. Một cô bạn gái xinh đẹp. Và kết thúc tốt đẹp hoàn hảo. Motip quá bình thường y hệt những câu chuyện khoa học giả tưởng khác, nếu không muốn nói chỉ giống như một tập truyện quảng cáo cho mấy trò chơi ảo.
Nhưng tôi thích. Tôi thích những khái niệm vừa quen vừa lạ, thích cái thế giới kì ảo nhưng không quá xa vời với hiện thực trong đó. Có phải nó giống như một thế giới mà người người mong ước, trong đó, mọi sự cách biệt về biên giới, ngôn ngữ, màu da đều không tồn tại. Hơn thế, trong đó, con người là thượng đế, có thể tự mình sáng tạo ra thế giới mà mình ưa thích. Giống như Lania, tự sáng tạo ra một tòa nhà của riêng mình, với những gia đình nhỏ và những rắc rối của họ. Giống như Vika, sáng tạo cả một ngọn núi hùng vĩ với sông, suối, thác, hồ, tuyết rơi, núi lở động đất. Hai server chỉ cho một sở thích. Trong deeptown, con người cũng có thể thể hiện cái mà mình mong muốn mà. Như Romka uống hàng cốc rượu gin nguyên chất, phì phèo ma túy trong khi thực tế chỉ là một cậu học sinh mười lăm tuổi. Như Mũ - nồi, đi khắp các nhà chứa, các chốn tiêu khiển chỉ để đưa ra những nhận xét, phân tích - sự hành hạ về tâm hồn còn khiến người ta khủng hoảng hơn nhiều so với sự hành hạ về thể xác.
Đã có không ít tác phẩm viết về mạng : vui có, buồn có, nhưng cái kết cục tất yếu vẫn phải diễn ra trên thực tế. Vì xét cho đến cùng, dù có xây cho mình bao nhiêu ảo tưởng, con người cũng chỉ muốn hướng tới một mục đích duy nhất : khẳng định chính bản thân mình. Mê cung ảo cũng không nằm ngòai quy luật đó. Không thích những câu chuyện bi thảm hay sướt mướt thì cũng nên đọc thử. Khá hay.
P/S : trong cuốn này thấy khoái nhứt là lúc đọc đoạn Lenia - nhân vật chính bước chân vào một cái quán có tên là "Chuyện tiếu lâm". Nơi đây chuyên giành cho việc kể chuyện tiếu lâm. Có một người - một anh chàng tiếp thị gì đó - đã cố tình leo lên sân khấu để quảng cáo cho một mặt hàng điện tử gì gì đó. Nhanh chóng, Moderator của quán đó xuất hiện. (sẽ trích nguyên đoạn này)
- Không đúng đề tài - moderator nói chậm chạp nhưng với vẻ độc ác ngấm ngầm và giơ súng lên. Tất cả mọi người nín thở chờ thưởng thức một màn ngoạn mục
Nòng súng hơi rung lên và một vật đỏ rực lấp lánh hình thánh giá bay về phía anh chàng nhà buôn kèm theo tiếng rít. Anh chàng người Baltic cố gắng nhảy lên nhưng vô hiệu. Moderator không bao giờ bắn trượt. Trên áo anh chàng tiếp thị loang ra một hình chữ thập lửa, hay như người ta vẫn gọi là "dấu cộng". Ba dấu cộng như thế, lối vào câu lạc bộ "chuyện tiếu lâm" sẽ mãi mãi đóng chặt với anh ta.
Thấy giống Lãn Tử nhà mình nhể. Nhưng có vẻ hiền hơn. :D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét