26/3/08

Cõi luân hồi 2

Chương II

Cố ý trồng hoa

Kiếp này tôi chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ nhoi. Ba mẹ tôi là người hầu cho người ta, cho nên khi vừa mới sinh ra tôi cũng mang tiếng người hầu của nhà người ta. Người ta thường nói : chạy trời không khỏi nắng, tôi cũng từng không tin. Nhưng sự thật thì cuối cùng nó cũng phơi bày ra tất cả.


Nhà chủ tôi là một thế gia vọng tộc. Tuy cha mẹ tôi là người hầu, nhưng cũng có chút địa vị và uy tín, nên cũng được nhà chủ nể trọng. Thế nên dù là con gái của người hầu, tôi cũng chưa có một ngày phải đi hầu hạ người ta, dù không được đối đãi như những bậc thiên kim tiểu thư thì cũng không đến nỗi bị coi rẻ.

Tôi trước khi đi đầu thai đã không uống Mạnh Bà Thang, cho nên, tôi không giống những đứa trẻ cùng tuổi khác, tôi nhanh nhẹn, xinh xắn, thông minh. Nhà chủ vì thế thường hay cho gọi tôi vào chơi với thiếu gia. Cả gia tộc lớn như vậy mà chỉ có một thiếu gia, đủ thấy người ấy quan trọng đến mức nào. Nhưng đối với tôi, thiếu gia ấy thật là ngốc, thường hay bị tôi bắt nạt. Nếu có người lạ thì tôi còn lễ phép một chút, nhược bằng không có ai, thiếu gia còn phải mài mực cho tôi viết.

Phàm là con người, khi sinh ra, ai cũng muốn mình được nâng niu coi trọng. Có đôi lúc, thấy vị thiếu gia kia nhường nhịn quá, tôi cũng thấy bất nhẫn, nhưng vẫn không có cách nào sửa đổi được tính tình ngỗ ngược của mình. Hơn nữa, tôi quen được nuông chiều rồi, cuộc sống sung sướng yên ả làm tôi thấy hạnh phúc vô cùng.

Nhưng cái hạnh phúc ấy, có phải bao giờ cũng ngắn ngủi.

Một buổi sáng, khi tôi rón rén đi vào thư phòng của thiếu gia, tính hù thiếu gia một chút, tôi bỗng nghe thiếu gia ngâm nga :

“Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hiếu cầu”

Tim tôi như bị dội lên một cái rất mạnh. Trong phút chốc, kí ức của tôi bỗng dần dần trở nên sáng tỏ. Cái ký ức kinh hoàng ấy, tôi không hề muốn nhớ tới, tưởng như bao nhiêu năm đã làm tôi quên lãng, nhưng câu hát của thiếu gia đã làm tôi vụt quay trở lại. Chao ôi, căn phòng nhỏ với khoảng không gian lúc nào cũng tối mù, những cô hồn lảng vảng trong sương, tường thành rêu phủ mốc, rồi trong gió lúc nào cũng âm ỉ những tiếng kêu khóc rợn người. Và một tiểu ngạ quỷ đã hy sinh một nghìn năm đạo hạnh để nhường sự tái sinh cho tôi.


Tôi hoảng hốt ôm lấy đầu chạy ra ngoài. Trên kia, bầu trời sáng tươi rực rỡ. Những nhành liễu rủ mình xanh mượt bên hồ, xuân sang càng thướt tha diễm lệ. Những cánh diều đủ màu sắc bay vi vút tự do trên trời cao, ngân vang tiếng sáo. Những đóa hoa tươi xinh mơn mởn, chập chờn ong bướm vây quanh. Và những tài tử giai nhân dập dìu quần là áo lượt, tiếng chuyện trò ca hát âm vang rộn rã.


Bầu trời ấy, có thể tôi đã không bao giờ còn được thấy


Tiếng sáo ấy, có thể tôi đã không bao giờ còn được nghe


Màu sắc ấy, có thể không bao giờ tôi còn được thưởng


Và tình cảm ấy, có thể không bao giờ tôi còn được có.


Nhờ có sự hi sinh bao la của người ấy, một tiểu ngạ quỷ nhỏ nhoi canh gác bên cầu Nại Hà, tôi mới có thể thoát khỏi kiếp trầm luân trong Uổng Tử Thành. Bên tai tôi như nghe thấy tiếng ca não nề của người ấy


Môi hồng lệ xanh em điêu đứng nhân gian
Tôi bạc tóc phía bên lề duyên cũ


Không thể nào. Tôi có thể là một cô hồn, nhưng tôi không thể làm một kẻ vô tình bạc nghĩa. Dù muốn dù không, kiếp này tôi nhất định phải tìm ra người ấy, đem cuộc đời này trả cho người ấy.


Ngày tháng cứ trôi qua dần, hết xuân rồi lại đến hè. Tôi càng ngày càng trở nên nhan sắc. Đôi lúc, tôi bắt gặp ánh mắt thắm thiết của vị thiếu gia, đôi mắt ánh lên ngọn lửa của một tình yêu nồng nàn. Tôi vội vã quay mặt đi, tấm chân tình ấy tôi vĩnh viễn không thể nào tiếp nhận cho được. Dù sao người ấy cũng là đại thiếu gia cao sang quyền quý, còn tôi, tôi chỉ là một nô tỳ bé nhỏ, hơn nữa, tấm thân tôi giờ đâu còn thuộc về tôi nữa.


Mùa xuân năm ấy, tôi tròn đôi tám.


Một buổi chiều muộn, tôi và một nữ tỳ có việc phải đi ra ngoài. Lúc chúng tôi về thì trời đã tối, không gian xung quanh lạnh lẽo lắm. Tiếng côn trùng rỉ rả trong ánh trăng mờ càng làm khung cảnh thêm thê lương, đáng sợ. Cô nữ tỳ kia và tôi cùng cảm thấy rợn người, cố rắng rảo bước cho nhanh.


Đột nhiên, tôi vấp phải một hòn đá.


Và đương nhiên, ngọn đèn trên tay tôi chao mạnh rồi vụt tắt.


Ánh trăng non không đủ sức soi sáng trên con đường lạnh lẽo. Bốn bên hiu quạnh, tôi và cô nữ tỳ hoảng hốt nắm chặt lấy tay nhau, không biết phải làm gì tiếp. Không có đèn, dò dẫm bước là điều không thể, nhưng ngồi lại đây thì còn chẳng biết thế nào.


Cô nữ tỳ kia bỗng òa lên khóc vì sợ hãi. Tôi ôm chặt lấy cô, dù thực ra tôi cũng chẳng dũng cảm hơn một chút nào.


Đang khi ấy, phía đằng xa bỗng có tiếng chó sủa, thấp thoáng một ánh đèn hiện ra ở phía xa xa.
Cô nữ tỳ níu chặt lấy tay tôi run rẩy :


- Có phải là quỷ câu hồn không ?


Ba chữ Quỷ câu hồn vọng vào tai tôi như sấm dậy. Quỷ thì sao chứ, tôi đâu có sợ, chính tôi cũng đã từng là một cô hồn, đại ca của tôi còn là Bạch Vô Thường cơ mà. Có gì mà phải sợ. Tôi liền vùng dậy kêu to :


- Có ai ở đó không, giúp chúng tôi với.


Có tiếng đáp từ phía xa xa, gió thổi tạt làm nó trở nên mơ hồ đến mức không thể nào biết được đó là những âm thanh gì. Chỉ có điều, ngọn đèn ấy đã đổi hướng, từ từ đi về phía chúng tôi.


Giây phút ấy tôi tưởng chừng như đã bắt gặp từ lâu lắm rồi, trong một ký ức xa xôi nào đó.


Cũng vẫn với ánh mắt hiền hòa và nụ cười nhẹ nhàng, người ấy giơ cao ngọn đèn và dịu dàng hỏi tôi :


- Hai vị tiểu cô nương có việc gì mà khuya khoắt còn ở nơi đồng không mông quạnh thế này ?


Khi nghe chúng tôi kể lại, người ấy đã ngỏ ý muốn được đưa chúng tôi về nhà. Trong đêm khuya, người ấy giơ cao ngọn đèn, né sang một bên cho chúng tôi đi trước, rồi lẳng lặng theo sau, tuyệt nhiên không có một cử chỉ nào khiếm lễ.


Hai ngày hôm sau, đột nhiên cô bé tỳ nữ đi cùng tôi hôm đó bỗng chạy vào, đưa cho tôi một chiếc khăn lụa, nói rằng của người con trai hôm nọ gửi cho tôi. Tôi từ từ mở ra, chỉ thấy trong đó có một bài thơ :


Xuân sang năm ấy bên cầu
Có cô gái nhỏ thả câu một mình
Nước hồ xanh, áo em xanh
Xuân sao thắm mãi ngàn năm không tàn


Giờ thì tôi biết cảm giác quen thuộc mà người đó mang lại là gì. Ngày xưa, có một lần tôi và thiếu gia đi câu cá ở hồ, tôi đã bắt thiếu gia chạy về nhà kiếm cho tôi một chiếc mũ che nắng, nên lúc đó chỉ còn mình tôi ngồi lại. Bên kia hồ có một chàng trai cứ đứng nhìn tôi, mỉm cười rất dịu dàng. Lúc đó, tôi thấy không thích nên đã cau mày lại, người đó có vẻ hiểu ý nên đã bỏ đi. Hóa ra người con trai đó vẫn còn nhớ đến tôi, đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn không quên tôi.


Ánh đèn leo lét trong đêm khuya, cuộc gặp gỡ bất ngờ như định mệnh, nỗi nhớ nhung sâu thẳm của người ấy dành cho tôi, phải chăng, đó chính là tiểu ngạ quỷ năm nào ?

Thu xanh năm ấy, nhạn lạc bên cầu, duyên gặp nhau
Lòng như nước chảy trôi, mây vẽ ngọn núi thắm
Cúi đầu mỉm miệng cười như hoa sớm, muốn say mê dọc kiếp bên nhau

Tiểu ngạ quỷ của tôi chẳng nhớ gì về quá khứ. Có lẽ giây phút đầu thai, người ấy đã không từ chối bát canh Mạnh Bà Thang, cho nên, những kí ức về tôi người ấy không nhớ một chút nào. Nhưng tôi biết, tôi vẫn tồn tại trong tiềm thức của người ấy, người ấy luôn nhìn tôi với một ánh mắt rất dịu dàng, luôn nhường nhịn và yêu thương tôi. Tôi thầm cảm ơn người đã đánh đổi một nghìn năm đạo hạnh để mang lại chút duyên gặp gỡ này cho hai chúng tôi.


Cuộc đời sao nhiều trớ trêu, định mệnh lại một lần nữa trói buộc tôi. Một ngày trở về nhà, tôi như bị sét đánh khi thấy cha mẹ tôi vui mừng thông báo, thiếu gia đã cho người mang lễ sang hỏi tôi làm vợ.


Hình như ngày vui không bao giờ trọn vẹn. Nhân quả là gì, kiếp trước tôi và người ấy có tội nghiệt gì, mấy trăm năm đạo hạnh mà không thể nào có nổi chút duyên vợ chồng với nhau sao?


Không phải Bạch đại ca đã từng nói, người ấy đã phải đổi một nghìn năm đạo hạnh để được có một đoạn duyên với tôi hay sao. Có phải vì Bạch đại ca đã dự trước được tình cảnh như thế này, cho nên Bạch đại ca mới kêu tôi đừng uống Mạnh Bà Thang


Khó khăn gian khổ trập trùng, nhưng tôi nào sá gì.


Người ấy đã bỏ nghìn năm vì tôi, lẽ nào tôi không thể đem tính mạng này đền bồi cho người ấy.


Ánh mắt si mê ngơ ngác của thiếu gia, ánh mắt căm ghét của người làng, ánh mắt đau đớn buồn rầu của người, của cha mẹ tôi tất cả như chìm trong một luồng sương mờ mịt.


Tình là biển khổ, quay đầu là bờ, chỉ cần tôi gật đầu, cuộc sống vinh hoa phú quý ấy sẽ dành cho tôi. Chỉ cần tôi gật đầu, kiếp này tôi sẽ trở thành một mệnh phụ phu nhân đáng kính, cha mẹ tôi sẽ được coi trọng.


Nhưng chỉ cần tôi gật đầu, vĩnh viễn tôi không thể bồi đắp cái chân tình nghìn năm của người ấy.


Thôi thì tôi đành phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ, đem tính mạng này trả cho người ấy.

Không có nhận xét nào: