Note : Đang đọc truyện ngắn của Haruki , tự nhiên thấy thích cái phong cách này thế cơ chứ. Tập viết thử vài dòng theo kiểu của ông ấy xem sao. Tất nhiên là sẽ không bằng, nhưng mà,
-----------
Tôi hai mươi bảy tuổi, không có gì đặc biệt ngoại trừ việc đã hai mươi bảy năm chưa có người yêu, và trong một tương lai gần hay xa cũng không mong muốn có
Thực ra nói như vậy cũng không chính xác lắm. Chẳng ai không mong muốn có người yêu cả, ai mà chẳng hy vọng có một người yêu thương nâng niu chăm sóc mình. Nhưng tôi đã quá mỏi mệt vì công cuộc tìm kiếm của mình, dần dần tôi cảm thấy sự hiu quạnh cũng có cái thú vị riêng của nó.
Kể ra cũng có một vài vấn đề. Cuộc sống hàng ngày có biết bao nhiêu điều xảy ra, cả thú vị lẫn bực bội. Này nhé, chuyện anh A chị B nào đó có quan hệ với nhau, hay cãi nhau, hay gì gì đó, rồi chuyện bà C có con gái thế này, rồi ông D có công việc thế kia, .v.v. Rồi tình hình thời sự chính trị, văn hóa xã hội dự báo thời tiết. v. v. và hang trăm thứ bà rằn khác nữa. Những người khác, họ có người yêu, họ có gia đình chồng con, và họ có người để trò chuyện về những thứ đó. Tôi có thể tưởng tượng ra, họ ngồi sau lưng một ai đó, vòng tay ôm chặt lấy eo người đó, ghé đầu lên vai người đó và bắt đầu thủ thỉ “ Anh ơi, hôm nay…thế này… thế kia” Chỉ mới nghĩ đến đó thôi là tôi đã thấy ghen tị đến chết đi được. Rồi hôm nào họ có chuyện buồn, chuyện bực mình, từ xa họ đã chạy ào vào một vòng tay rộng mở nào đó, họ nức nở, họ nhăn nhó khóc lóc. Và sẽ có một bàn tay vuốt ve an ủi, lắng nghe và ôm ấp xoa dịu họ. Thế đấy, có người yêu, có chồng thật là tuyệt.
Dù biết là tuyệt nhưng tôi vẫn có một mình.
Tắc đường, họ gục đầu vào vai nhau rủ rỉ, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách. Còn tôi, tôi kéo cao hơn chiếc khăn bịt mặt, cố gắng để khói xe không lọt vào phổi, vào họng.
Giờ tan sở, họ vội vàng ra về, tất bật lo lắng xem nên nấu ăn gì vào buổi tối, con cái họ học hành như thế nào. Còn tôi, thong thả chạy xe trên đường, hoặc rẽ vào hiệu sách quen thuộc, tìm xem có cuốn sách nào hay ho mới mẻ không
Ngẫm ra thì cái thế giới cô đơn của tôi và cái thế giới hạnh phúc của họ cũng có điểm hơn và điểm kém nhau.
Tôi thì tôi vẫn tự hài lòng với cái thế giới cô độc của tôi. Tôi có đủ thời gian và đủ việc để tiêu phí cái khoảng thời gian đó một cách yên bình và vui vẻ. Và dù có nhiều thời gian hơn nữa thì tôi vẫn còn khối việc để làm, toàn những việc cực kỳ thú vị.
Nhiều lúc tôi giả sử mình cũng giống như một người phụ nữ nào đó, có một người đàn ông quan tâm chăm sóc.
Lúc tôi có chuyện bực mình, tôi cũng nhào vào vòng tay người đó khóc lóc. Nhưng điểm này thì không được rồi. Khi khóc lóc trông tôi rất xấu xí. Tôi có cái tật hễ khóc là khóc rất to, rất lâu, mãi không thể nín được. Nên mỗi khi khóc xong, hai mắt sưng húp lên, híp tịt lại. Mà tôi khóc nhiều đến mức mũi cũng trở nên đỏ ửng, đỏ như quả cà chua. Cái miệng vốn đã rộng, giờ lại càng ngoạc ra. Có một lần khóc xong, đi rửa mặt, tôi trót dại nhìn vào cái gương và suýt nữa thì tôi đã khóc thét tiếp lên vì sợ. Sau lần ấy, tôi tuyệt nhiên không bao giờ khóc trước mặt người khác. Nếu muốn khóc tôi phải tắt đèn hoặc trùm chăn kín. Vậy thì cái vấn đề giả sử này không thể xảy ra rồi. Đến tôi tôi còn không thể chịu đựng nổi cái mặt mình khi đang khóc lóc, thì có lẽ gì tôi lại muốn người khác phải chịu đựng cái sự kinh dị ấy, đặc biệt là người mà tôi yêu. Không thể nào, không bao giờ.
Hay giả sử là tôi có một điều đó băn khoăn đi. Lấy ví dụ cái điều mà tôi đang băn khoăn bây giờ nhé. Đó, bạn thử tưởng tượng đi. Tôi đang đứng trước gương, săm soi mái tóc mình, còn anh ấy, ngồi đọc báo trên ghế. Tôi sẽ vừa chải tóc vừa nói :
- Bây giờ tóc em dài rồi, theo anh em nên cắt ngắn đi bao nhiêu nhỉ. Năm cm hay mười cm.
Chắc chắn là anh ấy sẽ vẫn dán mắt vào tờ báo, ậm ừ đáp
- Năm cm đi em.
Tôi sẽ ngần ngừ đáp :
- Nhưng đuôi tóc của em xơ xác quá, năm cm sợ không đủ
Anh ấy sẽ tiếp tục ậm ừ :
- Vậy thì cắt đi mười cm vậy
Tôi sẽ lại càng ngần ngừ :
- Nhưng mà, mười cm thì nhiều quá. Em đang thích để tóc dài, đang nhìn nó dài thế này mà tự nhiên ngắn đi tận mười cm, tiếc lắm
Chắc chắn đến đây thì anh ấy sẽ thở dài :
- Vậy thì tùy em
Rồi nhân thể tôi đang săm soi mái tóc của mình, tôi sẽ tiếp tục hỏi :
- Anh thấy em có nên nhuộm tóc không nhỉ. Lâu lắm rồi em không nhuộm tóc.
Và anh ấy tất nhiên vẫn dán mắt vào tờ báo :
- Ừ, nhuộm cũng được
- Nhưng mà nhuộm được một thời gian chân tóc lộ ra, trông lại kì kì.
- Vậy thì em đừng nhuộm nữa
Rốt cuộc là anh ấy cũng chẳng đưa ra được ý kiến gì hay ho cho những cái băn khoăn của tôi. Chỉ mấy việc đơn giản đã thế nữa là công việc của tôi, anh ấy lại càng không thể giúp đỡ gì được rồi. Ngay như tôi, bám sát nó từng ngày thế mà còn rối ruột lên vì nó, thì anh ấy, chỉ nghe tôi kể sơ sơ vài câu đâu thể cho tôi một đáp án chính xác cho được. À, đương nhiên không phải là tôi coi thường cái trí óc của anh ấy, nhưng ai cũng chỉ giỏi ở một lĩnh vực nào đó, và ngoài cái đó ra thì ai cũng mơ hồ như ai thôi.
Tiếp tục giả sử nhé, giả sử tôi cũng có một người đàn ông của mình. Tôi tất tả đi làm về, tất tả vào bếp nấu cơm, còn anh ấy ngồi đọc báo. Đương nhiên rồi, vì cái bếp nhỏ như vậy, hơn nữa, nấu cho hai người ăn có nhiều nhặn gì đâu. Thế là tôi vào bếp, xào xào nấu nấu với niềm hạnh phúc vô bờ bến. Sau đó tôi dọn cơm, còn anh ấy đi tắm. Sau đó tôi sẽ lại chờ anh ấy ăn xong, và trong lúc anh ấy dán mắt vào TV, tôi sẽ cặm cụi rửa bát. À quên, còn phải bỏ đống quần áo bẩn vào trong máy giặt nữa chứ ( đấy là trong trường hợp nhà tôi có cái máy giặt) . Trong khi máy giặt quay, tôi sẽ đi quét nhà, lau nhà, xếp gọn lại mấy tờ báo mà anh ấy đọc xong bỏ đó. Còn nếu có con, vào lúc đó tôi sẽ phải ngồi cạnh nó, canh chừng nó học bài.
Khi nghĩ đến đây, tôi như nghe thấy tiếng hét của chính tôi “ Trời ơi, có viết cho xong đi không. Ngồi cả buổi tối rồi mà vẫn còn non nửa trang thế này à.” Thế là tôi giật nảy mình, cây cọ sơn móng tay chệch hẳn ra ngoài, tý nữa là quét lên chiếu. Tôi quên chưa nói là lúc chiều nay, trong khi các đồng nghiệp của tôi, các bạn gái của tôi đang lo lựa rau, lựa thịt thì tôi đã rẽ vào cửa hàng mỹ phẩm quen thuộc, mua một lọ sơn móng tay. Và cái suy nghĩ vừa rồi của tôi đã diễn ra trong khi tôi đang sơn móng tay, móng chân.
Tôi đã đọc ở đâu đó rằng, phụ nữ khác đàn ông ở chỗ, có thể làm hai việc cùng một lúc. Và tôi phải công nhận rằng, đối với bản thân tôi, điều đó thật là đúng. Tôi, chỉ trừ lúc đọc sách là đầu óc chuyên nhất, hoặc lúc đi ngủ là đầu óc nghỉ ngơi, còn lại làm bất kỳ việc gì tôi cũng phải lồng vào đó thêm một việc nữa. Mà việc tôi làm thường xuyên nhất là suy nghĩ, suy đi nghĩ lại về mọi vấn đề. Giả sử như tôi đang gõ một cái văn bản nào đó mà có điện thoại, tôi vẫn có thể vừa trả lời điện thoại, vừa gõ tiếp cái văn bản đó. Hoặc vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với mấy người trong phòng, và tôi cũng xin cam đoan là tôi chưa hề sai sót một lần nào. Chỉ có hình như duy nhất một lần, vì mải suy nghĩ, tôi đã đi vượt qua nhà mình lúc nào không biết. Nhưng thường thì điều đó hiếm khi xảy ra.
Và như thế, sau khi đã lau khô mấy cái móng chân móng tay, tôi vừa chăm chú quét nhẹ lớp sơn, vừa suy nghĩ. Lúc tôi giật mình là lúc tôi đang sơn tới cái móng chân cái cuối cùng. Cái móng này lớn nhứt, nên dù có sơn chệch vẫn không đến nối lem quá. Nhưng tôi vẫn phải lấy khăn lau sạch đi, sơn lại. Xong xuôi, tôi ngồi ngắm nghía bộ móng tay mới của mình. Tôi khá là ưa thích màu này, màu hồng nhạt có thêm nhũ bạc lấp lánh. Ngày mai chắc chắn mọi người sẽ phải trầm trồ khen ngợi. Tôi vẩy vẩy hai bàn tay cho sơn chóng khô. Và thế là tôi quên béng cái vụ so sánh hay giả tưởng về một tương lai không cô đơn của mình. Thực ra cái vấn đề đó cũng khá là thú vị, chỉ là, mấy cái móng tay hồng hồng lấp lánh nhũ bạc này thú vị hơn nhiều,. Và tôi cũng đang mải suy nghĩ xem là vào ngày mai, sẽ có bao nhiêu người nhờ tôi sơn hộ móng tay, ba hay bốn.
Tôi đóng chặt lọ sơn móng tay, bỏ vào túi
-----------
Tôi hai mươi bảy tuổi, không có gì đặc biệt ngoại trừ việc đã hai mươi bảy năm chưa có người yêu, và trong một tương lai gần hay xa cũng không mong muốn có
Thực ra nói như vậy cũng không chính xác lắm. Chẳng ai không mong muốn có người yêu cả, ai mà chẳng hy vọng có một người yêu thương nâng niu chăm sóc mình. Nhưng tôi đã quá mỏi mệt vì công cuộc tìm kiếm của mình, dần dần tôi cảm thấy sự hiu quạnh cũng có cái thú vị riêng của nó.
Kể ra cũng có một vài vấn đề. Cuộc sống hàng ngày có biết bao nhiêu điều xảy ra, cả thú vị lẫn bực bội. Này nhé, chuyện anh A chị B nào đó có quan hệ với nhau, hay cãi nhau, hay gì gì đó, rồi chuyện bà C có con gái thế này, rồi ông D có công việc thế kia, .v.v. Rồi tình hình thời sự chính trị, văn hóa xã hội dự báo thời tiết. v. v. và hang trăm thứ bà rằn khác nữa. Những người khác, họ có người yêu, họ có gia đình chồng con, và họ có người để trò chuyện về những thứ đó. Tôi có thể tưởng tượng ra, họ ngồi sau lưng một ai đó, vòng tay ôm chặt lấy eo người đó, ghé đầu lên vai người đó và bắt đầu thủ thỉ “ Anh ơi, hôm nay…thế này… thế kia” Chỉ mới nghĩ đến đó thôi là tôi đã thấy ghen tị đến chết đi được. Rồi hôm nào họ có chuyện buồn, chuyện bực mình, từ xa họ đã chạy ào vào một vòng tay rộng mở nào đó, họ nức nở, họ nhăn nhó khóc lóc. Và sẽ có một bàn tay vuốt ve an ủi, lắng nghe và ôm ấp xoa dịu họ. Thế đấy, có người yêu, có chồng thật là tuyệt.
Dù biết là tuyệt nhưng tôi vẫn có một mình.
Tắc đường, họ gục đầu vào vai nhau rủ rỉ, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách. Còn tôi, tôi kéo cao hơn chiếc khăn bịt mặt, cố gắng để khói xe không lọt vào phổi, vào họng.
Giờ tan sở, họ vội vàng ra về, tất bật lo lắng xem nên nấu ăn gì vào buổi tối, con cái họ học hành như thế nào. Còn tôi, thong thả chạy xe trên đường, hoặc rẽ vào hiệu sách quen thuộc, tìm xem có cuốn sách nào hay ho mới mẻ không
Ngẫm ra thì cái thế giới cô đơn của tôi và cái thế giới hạnh phúc của họ cũng có điểm hơn và điểm kém nhau.
Tôi thì tôi vẫn tự hài lòng với cái thế giới cô độc của tôi. Tôi có đủ thời gian và đủ việc để tiêu phí cái khoảng thời gian đó một cách yên bình và vui vẻ. Và dù có nhiều thời gian hơn nữa thì tôi vẫn còn khối việc để làm, toàn những việc cực kỳ thú vị.
Nhiều lúc tôi giả sử mình cũng giống như một người phụ nữ nào đó, có một người đàn ông quan tâm chăm sóc.
Lúc tôi có chuyện bực mình, tôi cũng nhào vào vòng tay người đó khóc lóc. Nhưng điểm này thì không được rồi. Khi khóc lóc trông tôi rất xấu xí. Tôi có cái tật hễ khóc là khóc rất to, rất lâu, mãi không thể nín được. Nên mỗi khi khóc xong, hai mắt sưng húp lên, híp tịt lại. Mà tôi khóc nhiều đến mức mũi cũng trở nên đỏ ửng, đỏ như quả cà chua. Cái miệng vốn đã rộng, giờ lại càng ngoạc ra. Có một lần khóc xong, đi rửa mặt, tôi trót dại nhìn vào cái gương và suýt nữa thì tôi đã khóc thét tiếp lên vì sợ. Sau lần ấy, tôi tuyệt nhiên không bao giờ khóc trước mặt người khác. Nếu muốn khóc tôi phải tắt đèn hoặc trùm chăn kín. Vậy thì cái vấn đề giả sử này không thể xảy ra rồi. Đến tôi tôi còn không thể chịu đựng nổi cái mặt mình khi đang khóc lóc, thì có lẽ gì tôi lại muốn người khác phải chịu đựng cái sự kinh dị ấy, đặc biệt là người mà tôi yêu. Không thể nào, không bao giờ.
Hay giả sử là tôi có một điều đó băn khoăn đi. Lấy ví dụ cái điều mà tôi đang băn khoăn bây giờ nhé. Đó, bạn thử tưởng tượng đi. Tôi đang đứng trước gương, săm soi mái tóc mình, còn anh ấy, ngồi đọc báo trên ghế. Tôi sẽ vừa chải tóc vừa nói :
- Bây giờ tóc em dài rồi, theo anh em nên cắt ngắn đi bao nhiêu nhỉ. Năm cm hay mười cm.
Chắc chắn là anh ấy sẽ vẫn dán mắt vào tờ báo, ậm ừ đáp
- Năm cm đi em.
Tôi sẽ ngần ngừ đáp :
- Nhưng đuôi tóc của em xơ xác quá, năm cm sợ không đủ
Anh ấy sẽ tiếp tục ậm ừ :
- Vậy thì cắt đi mười cm vậy
Tôi sẽ lại càng ngần ngừ :
- Nhưng mà, mười cm thì nhiều quá. Em đang thích để tóc dài, đang nhìn nó dài thế này mà tự nhiên ngắn đi tận mười cm, tiếc lắm
Chắc chắn đến đây thì anh ấy sẽ thở dài :
- Vậy thì tùy em
Rồi nhân thể tôi đang săm soi mái tóc của mình, tôi sẽ tiếp tục hỏi :
- Anh thấy em có nên nhuộm tóc không nhỉ. Lâu lắm rồi em không nhuộm tóc.
Và anh ấy tất nhiên vẫn dán mắt vào tờ báo :
- Ừ, nhuộm cũng được
- Nhưng mà nhuộm được một thời gian chân tóc lộ ra, trông lại kì kì.
- Vậy thì em đừng nhuộm nữa
Rốt cuộc là anh ấy cũng chẳng đưa ra được ý kiến gì hay ho cho những cái băn khoăn của tôi. Chỉ mấy việc đơn giản đã thế nữa là công việc của tôi, anh ấy lại càng không thể giúp đỡ gì được rồi. Ngay như tôi, bám sát nó từng ngày thế mà còn rối ruột lên vì nó, thì anh ấy, chỉ nghe tôi kể sơ sơ vài câu đâu thể cho tôi một đáp án chính xác cho được. À, đương nhiên không phải là tôi coi thường cái trí óc của anh ấy, nhưng ai cũng chỉ giỏi ở một lĩnh vực nào đó, và ngoài cái đó ra thì ai cũng mơ hồ như ai thôi.
Tiếp tục giả sử nhé, giả sử tôi cũng có một người đàn ông của mình. Tôi tất tả đi làm về, tất tả vào bếp nấu cơm, còn anh ấy ngồi đọc báo. Đương nhiên rồi, vì cái bếp nhỏ như vậy, hơn nữa, nấu cho hai người ăn có nhiều nhặn gì đâu. Thế là tôi vào bếp, xào xào nấu nấu với niềm hạnh phúc vô bờ bến. Sau đó tôi dọn cơm, còn anh ấy đi tắm. Sau đó tôi sẽ lại chờ anh ấy ăn xong, và trong lúc anh ấy dán mắt vào TV, tôi sẽ cặm cụi rửa bát. À quên, còn phải bỏ đống quần áo bẩn vào trong máy giặt nữa chứ ( đấy là trong trường hợp nhà tôi có cái máy giặt) . Trong khi máy giặt quay, tôi sẽ đi quét nhà, lau nhà, xếp gọn lại mấy tờ báo mà anh ấy đọc xong bỏ đó. Còn nếu có con, vào lúc đó tôi sẽ phải ngồi cạnh nó, canh chừng nó học bài.
Khi nghĩ đến đây, tôi như nghe thấy tiếng hét của chính tôi “ Trời ơi, có viết cho xong đi không. Ngồi cả buổi tối rồi mà vẫn còn non nửa trang thế này à.” Thế là tôi giật nảy mình, cây cọ sơn móng tay chệch hẳn ra ngoài, tý nữa là quét lên chiếu. Tôi quên chưa nói là lúc chiều nay, trong khi các đồng nghiệp của tôi, các bạn gái của tôi đang lo lựa rau, lựa thịt thì tôi đã rẽ vào cửa hàng mỹ phẩm quen thuộc, mua một lọ sơn móng tay. Và cái suy nghĩ vừa rồi của tôi đã diễn ra trong khi tôi đang sơn móng tay, móng chân.
Tôi đã đọc ở đâu đó rằng, phụ nữ khác đàn ông ở chỗ, có thể làm hai việc cùng một lúc. Và tôi phải công nhận rằng, đối với bản thân tôi, điều đó thật là đúng. Tôi, chỉ trừ lúc đọc sách là đầu óc chuyên nhất, hoặc lúc đi ngủ là đầu óc nghỉ ngơi, còn lại làm bất kỳ việc gì tôi cũng phải lồng vào đó thêm một việc nữa. Mà việc tôi làm thường xuyên nhất là suy nghĩ, suy đi nghĩ lại về mọi vấn đề. Giả sử như tôi đang gõ một cái văn bản nào đó mà có điện thoại, tôi vẫn có thể vừa trả lời điện thoại, vừa gõ tiếp cái văn bản đó. Hoặc vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với mấy người trong phòng, và tôi cũng xin cam đoan là tôi chưa hề sai sót một lần nào. Chỉ có hình như duy nhất một lần, vì mải suy nghĩ, tôi đã đi vượt qua nhà mình lúc nào không biết. Nhưng thường thì điều đó hiếm khi xảy ra.
Và như thế, sau khi đã lau khô mấy cái móng chân móng tay, tôi vừa chăm chú quét nhẹ lớp sơn, vừa suy nghĩ. Lúc tôi giật mình là lúc tôi đang sơn tới cái móng chân cái cuối cùng. Cái móng này lớn nhứt, nên dù có sơn chệch vẫn không đến nối lem quá. Nhưng tôi vẫn phải lấy khăn lau sạch đi, sơn lại. Xong xuôi, tôi ngồi ngắm nghía bộ móng tay mới của mình. Tôi khá là ưa thích màu này, màu hồng nhạt có thêm nhũ bạc lấp lánh. Ngày mai chắc chắn mọi người sẽ phải trầm trồ khen ngợi. Tôi vẩy vẩy hai bàn tay cho sơn chóng khô. Và thế là tôi quên béng cái vụ so sánh hay giả tưởng về một tương lai không cô đơn của mình. Thực ra cái vấn đề đó cũng khá là thú vị, chỉ là, mấy cái móng tay hồng hồng lấp lánh nhũ bạc này thú vị hơn nhiều,. Và tôi cũng đang mải suy nghĩ xem là vào ngày mai, sẽ có bao nhiêu người nhờ tôi sơn hộ móng tay, ba hay bốn.
Tôi đóng chặt lọ sơn móng tay, bỏ vào túi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét