28/3/08

Phong Linh

Chúc mừng sinh nhật bé Khương yêu quý
Giáng sinh vui vẻ, everyone
Note : tôi có hai cô bạn thân, chúng tôi thường cùng nhau làm mọi thứ, đặc biệt là khi đi mua quà tặng cho bạn bè. Nhưng mỗi khi vào một cửa hàng lưu niệm, hai cô ấy sẽ chọn quà, còn tôi, tôi chỉ đứng im ở quầy bán chuông gió. Tôi đặc biệt yêu thích những âm thanh đó. Tôi đã tự nhủ rằng, một ngày nào đó sẽ phải viết một cái fic về chúng
----------
Tinh tang, tinh tang
Nắng rải lớp khăn choàng vàng rực lên đường, dù vậy, cái rét vẫn tái tê. Mỗi lần có một cơn gió lạnh thổi thốc vào trong cửa hàng, Linh lại khẽ rùng mình, nhưng cô vẫn không đóng cửa. Cô chống tay lên trên tủ kính, nhìn đăm đắm ra đường. Buổi trưa yên tĩnh quá, lại vắng khách, chỉ có tiếng chuông gió vang lên rộn ràng, vui tươi.

Cái chuông gió xoay tít những mảnh nhựa trong veo đủ mọi màu sắc trong gió, khua rộn không gian bằng những âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng của mình. Có lẽ vì thế mà Linh không đóng cửa. Cô sợ, nếu đóng cửa, gió không thể vào và cái chuông sẽ nằm lẻ loi câm lặng. Chuông gió nếu không có gió thì chỉ là những khối màu đẹp đẽ nằm vô hồn lơ lửng trên những sợi dây cước mỏng manh, thế thôi. Chỉ khi nào có gió, những mảnh nhựa đầy màu sắc ấy mới ngân lên những tiếng reo trong trẻo, vui thích. Nhờ thế, Linh cảm thấy vui hơn, thấy cửa hàng bớt vắng vẻ hơn.
-----------------
Ngày Linh mở cửa hàng, chính tay Phong đã mang đến một chiếc chuông gió và treo lên trên cửa. Phong bảo, mỗi khi có khách bước vào, chiếc chuông sẽ vang lên những tiếng " tinh tang' chào mừng, và việc của Linh chỉ là mỉm cười, thế là đủ. Và thế là, thay cho Phong, chiếc chuông gió được tạo ra từ những mẩu nhựa đầy màu sắc đã đồng hành với cô từ bấy đến giờ. Mỗi khi chuông reo, cô lại như nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Phong, giọng nói nhẹ nhàng mà ngọt ngào của Phong.

Thế mà cũng một năm đã trôi qua. Cái chuông gió vẫn ngân lên những âm thanh trong trẻo ngọt ngào, vẫn đong đưa những mảnh nhựa rực rỡ đầy màu sắc, chỉ có Phong là không đến nữa. Một sự tất yếu, Không ai quá ngạc nhiên về cái kết quả đó, có chăng chỉ là ngạc nhiên vì thấy Phong có thể ở bên cô lâu đến như vậy.

Cô và Phong khá khác nhau. Anh vui vẻ nồng nhiệt và có phần hời hợt. Cô trầm lắng, sâu sắc và lạnh lùng. Lạnh lùng - đó là sự khác biệt lớn nhất giữa cô và anh. Cô chẳng giống tên mình chút nào, anh và mọi người đã nhiều lần nói thế. Cười hình như là một thứ khá xa xỉ đối với cô, cô hiếm khi có thể mỉm cười. Còn Phong, hiếm khi nào có thể thấy được sự trầm tư hay ưu phiền trên khuôn mặt luôn luôn rạng rỡ kể cả khi vừa ngủ dậy của anh.

Không ai có thể hiểu nổi vì sao anh lại đến bên Linh. Bên anh có những người con gái khác, vui tươi và rạng rỡ như anh, nhưng anh vẫn chọn cô. Mọi người bảo rằng cô thật may mắn. Cô chẳng mảy may quan tâm. Có hay không Phong thì cô vẫn như thế, chẳng có gì có thể thay đổi nổi cuộc sống của cô, cho dù là Phong.

Những ngày bên Phong, hình như đã từng tồn tại những thứ gọi là vui vẻ, bất an, buồn rầu đau khổ, nhưng những thứ tình cảm ấy nhạt nhòa đến mức cô cũng không thể mường tượng ra nổi. Nên khi Phong đi, trong những ngày đầu, cô hình như cũng không cảm thấy đau khổ cho lắm. Cô luôn tự mình làm hết thảy mọi thứ, dù có Phong hay không cũng không ảnh hưởng, cho nên, cô cho rằng, Phong có biến mất cũng chẳng liên quan gì.

Nhưng hóa ra không hẳn như thế. Không hiểu sao, trong những ngày gần đây, khi trời trở lạnh, khi những đôi tình nhân bắt đầu ríu rít nắm tay nhau đến cửa hàng chọn quà giáng sinh, cô bỗng thấy cô đơn lạ. Mỗi khi có một người khách đẩy cửa bước vào, khi cái chuông gió vang lên những tiếng "tinh tang" quen thuộc, cô lại vô thức nhìn ra cửa, và thấy tim hơi dấy lên một chút thất vọng khi người đó không phải là Phong.

Hình như chỉ khi anh không còn là của cô, cô mới cảm thấy thiếu sự hiện diện của thật sự của anh. Khi không còn anh, cô mới nhận ra, mỗi chi tiết trong cửa hàng dường như đều có dính dáng đến anh. Cô thường cau mày khi anh gắn một vài cái nơ đặc biệt lên tường, hoặc đơn giản xếp chéo một vài cái bưu thiếp, hoặc để lộn xộn một vài con thú bông nho nhỏ. Cô không thích sự lộn xộn. Cô ưa sự ngăn nắp, ưa sự hòan hảo đến từng chi tiết. Tuy nhiên, cô vẫn nhượng bộ anh ở một vài điểm, xét cho đến cùng, không nên cãi nhau vì những thứ nhỏ nhoi như vậy. Cho nên, cô cũng không phản đối khi anh treo cái chuông gió đặc biệt sặc sỡ trên cánh cửa ra vào. Và những thứ đó bây giờ trở thành những thứ gợi nhớ gay gắt đến Phong. Đặc biệt là cái chuông gió. Những tiếng vang "tinh tang" gợi cô nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Phong, gợi nhớ đến thái độ vui vẻ vồn vã nồng nhiệt quá mức của anh " Khách quý đến rồi đây".

Cứ tưởng chừng như cô không đau khổ cho lắm, cô đã tự nhắc đi nhắc lại nhiều lần với mình, rằng, cô chẳng mảy may quan tâm đến Phong, rằng, không có Phong cô cũng vẫn có thể sống như bình thường. Hóa ra nỗi đau của cô dai dẳng hơn cô tưởng rất nhiều, chỉ là cô cố tình vùi lấp nó xuống tận đáy sâu thẳm của con tim mình. Không ai dở hơi đến mức đi đau khổ vì một người con trai bỏ rơi mình cả, cô đã tự bảo mình như thế, nhưng cô biết, hình như cô vẫn đang mong chờ Phong quay lại.

Hình như ngày ra đi Phong có nói một câu "em thật là lạnh lùng". Không biết bao nhiêu lần Phong đã nói điều đó, và mọi người xung quanh cũng nói như vậy. Có phải vì thế mà anh từ bỏ cô một cách dễ dàng, vì anh cho rằng, không có anh cô vẫn có thể sống tốt. Nhưng không phải cô vẫn luôn như thế, và anh vẫn bên cô hay sao. Ai đó đã nói nhỉ. "Khi yêu nhau chỉ cần một lý do : anh yêu em, còn khi bỏ nhau, người ta có thể viện ra trăm ngàn cớ". Nếu anh đã muốn ra đi, anh cứ lẳng lặng bỏ đi, việc gì phải viện dẫn tới một lý do mà tất thảy mọi người đều đã biết từ một trăm năm trước.

- Chị ơi

Linh giật mình. Dù cô đang đăm đắm nhìn ra cửa, cô vẫn không hề nhận ra có một cô bé vừa bước vào cửa hàng. Cô quên mất rằng cái chuông gió đã nằm ở một vị trí khác, và bây giờ, mỗi khi có một người khách bước vào, cái chuông sẽ không còn vang lên những tiếng "tinh tang" quen thuộc nữa.

Cuối cùng cô cũng quyết định hạ cái chuông xuống, cô không thể chịu nổi nữa. Nhưng khi cầm cái chuông gió trong tay, khi nhìn vào những mảnh nhựa trong veo đầy màu sắc, cô như nhìn thấy ánh mắt và nụ cười rạng rỡ của Phong. Cô không thể vứt bỏ nó đi được. Thế là cô treo nó vào sâu phía trong hơn, đủ để cửa ra vào không chạm vào nó.

Bây giờ, cái chuông nằm lơ lửng lẻ loi câm lặng. Sự im lặng còn làm Linh thấy cô đơn hơn, trống vắng hơn. Và giờ thì cô ngóng ra cửa mọi lúc, chứ không phải chỉ những lúc có tiếng chuông gió. Cô đang mong chờ điều gì, cô biết, chỉ là, cô không chịu thừa nhận điều đó. Sự bận rộn làm cô thấy dễ chịu hơn, khi chỉ còn một mình, những suy nghĩ lung tung, nỗi nhớ dày vò cô gấp hàng chục lần sự bận rộn.
---------
Cô bé khách hàng quen thuộc xúng xính trong bộ váy di gan tuyệt đẹp cầm lấy món quà được gói kín trong giấy trang kim rực rỡ, mỉm cười với Linh trước khi chạy ào đi. Linh ngồi phịch xuống ghế mệt mỏi. Thế là khách cũng vãn, chắc giờ chẳng còn ai. Người ta còn bận rộn lo chuẩn bị cho lễ Noel. Những người cần tặng quà thì chắc phải mua quà từ lâu lắm rồi. Những người cô đơn như cô thì, làm gì có ai để tặng quà đâu.

Gió lạnh thổi thốc vào mặt làm Linh thấy rùng mình, nắng chưa nhạt mà cái rét đã tái tê, nhưng cô mệt mỏi đến độ không đứng lên nổi. Cô bé khách hàng trong lúc chạy vội đi đã quên không khép lại hai cánh cửa kính, và giờ đây, gió đang lùa vào lồng lộng. Mấy ngày gần đây bận rộn đến mức khó thở, tuy đắt hàng cũng vui, nhưng mệt khủng khiếp. Và bây giờ cô hòan tòan kiệt sức. Nhưng cô cũng chẳng muốn đóng cửa về nhà sớm. Ở nhà giờ này và cho đến tối khuya cũng chẳng có ai. Mấy đứa em đã xin phép cô từ sáng, chiều nay sẽ đi tụ tập bạn bè. Chỉ còn một mình cô. Chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn như thế này. Phải chăng sự chăm sóc của Phong đã làm cô đổi tính, đã làm cô nhận ra rằng, dù sao có một người ở bên sẽ tốt hơn. Cô đã từng nghĩ rằng, một người càng đỡ phiền hà. Nhưng hình như không phải vậy. Một người bạn đã từng bảo cô, có một người ở bên dù sao cũng tốt hơn. Bây giờ cô mới thực sự tin.

Cô ngó ra đường, đường phố cũng dần thưa thớt. Nẳng rải những vệt màu nhàn nhạt lên đường, làm không gian có vẻ trầm tĩnh và buồn bã. Một vài nhà đã lên đèn, nhưng ánh đèn sớm nằm rải rác không đủ lung linh cả dãy phố vắng vẻ. Có lẽ phải muộn nữa thì đường phố mới nhộn nhịp. Có lẽ phải một lát nữa, người ta mới dắt tay nhau đi chơi.

Linh khẽ thở dài. Chẳng hiểu vắng vẻ như thế này sẽ làm cô cô đơn, hay lát nữa, khi chứng kiến cảnh những đôi tình nhân âu yếm bên nhau, cô mới thấy cô đơn. Nghĩ cho kỹ thì chưa bao giờ cô đi chơi cùng Phong, chưa bao giờ cô nắm tay Phong cùng bước đi trên đường. Thật là sến và vô bổ, cô đã từng nghĩ như vậy. Lục kỹ lại trong kí ức, hình như giữa cô và Phong chưa có gì có thể coi là hai người yêu nhau cả. Hình như chỉ Phong đến với cô, còn cô, chỉ dửng dưng như một người bạn bình thường. Phải chăng cái gì cũng thế, chỉ khi mất đi, nó mới là thứ quý giá.

Tinh tang, tinh tang

Đột ngột, những âm thanh trong trẻo quen thuộc vang lên rộn ràng. Linh sững sờ ngước mắt lên. Giữa phòng, cái chuông gió đang xoay xoay những mảnh nhựa đầy màu sắc một cách rộn ràng, vui tươi. Gió, gió đã ùa vào qua cánh cửa không đóng kín. Và nắng, ánh chiều tà đỏ rực rọi thẳng vào những mảnh nhựa, làm chúng càng lung linh rực rỡ. Cả không gian tràn ngập trong làn gió tươi trẻ, trong luồng âm thanh rộn ràng và điệu vũ quay cuồng của chiếc chuông gió. Trong nắng, trong gió, những mảnh nhựa tầm thường ấy có thể đẹp đến như vậy ư.

Chuông gió không thể không có gió.
Như em không thể không có anh
.

Sao bây giờ cô mới hiểu nhỉ

Linh rút điện thoại, cô ngập ngừng một chút rồi gửi đi một tin nhắn.

Ở một nơi nào đó, một chàng trai khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì cậu cũng đợi được đến ngày ấy.

Phong oi, em nho' anh lam'
……….
24.11.2006

Không có nhận xét nào: