26/3/08

Honey and clove


Cuộc đời là những chuyến tàu mà mỗi người ta gặp là một bến đỗ. Con tàu ấy nếu lưu luyến quá một ga thì sẽ không có cơ hội đi tiếp đến ga khác
Khu nhà ấy là ký túc xá của sinh viên đại học mỹ thuật Hanadayama. Nơi đó, Takemoto, Mayama, Morita ba chàng sinh viên mỹ thuật ở ba độ tuổi khác nhau, mỗi người đều có một loại tính cách cực kỳ khác nhau đã trải qua cuộc đời sinh viên đầy phong phú và sâu sắc.

Tạo hóa thật kỳ diệu. Mỗi con người sinh ra trên trái đất này có thể khác nhau đến như vậy, trong hơn sáu tỷ con người ấy, không có hai bản thể nào giống hệt nhau. Con người với con người cũng thật lạ. Ai có thể biết được vì sao giữa những con người xa lạ lại có thể có được những mối dây liên hệ chặt chẽ đến như thế. Là những con người hoàn toàn khác biệt, ở những môi trường sống khác biệt vậy mà do sự run rủi của số phận họ lại đột ngột có duyên gặp gỡ với nhau.

Thế giới này thật rộng lớn biết bao nhiêu.Trong sáu tỷ người ấy, ai là người mà mình có thể gắn kết của cuộc đời. Trong sáu tỷ người ấy, người nào mà sợi tơ hồng đã buộc chặt lấy cổ tay cùng với ta.Mỗi ngày, có biết bao nhiêu con người lướt qua nhau một cách xa lạ, có bao nhiêu người đã ở bên nhau, rồi lại phải chia tách nhau, có khi trở thành thù hận nhau. Những mối cảm tình mong manh ấy sao có thể chắc là nó đến từ hai phía, mà cho dù nó đến từ hai phía đi chăng nữa thì làm sao nó có thể bền vững cho đến mãi mãi.

Con người ta có được gì sau những cuộc gặp gỡ. Duyên phận chăng, gặp được nhau là có duyên, nhưng cái duyên ấy sao có thể tồn tại mãi mãi. Trăng tròn tất phải khuyết, nước đầy tất phải vơi, vật cực tất phản, cái chân lý ấy muôn đời sao có thể thay đổi được. Ngày hôm qua thôi, chúng ta còn vui vẻ bên nhau, nhưng ai hay đâu ngày mai, chúng ta sẽ lướt qua nhau như những người xa lạ.

Con người có con tim, có khối óc, may hay không may khi con tim ấy ẩn sâu trong lồng ngực, khối óc ấy nằm kín trong đầu. Là may, vi có những suy nghĩ những tình cảm vĩnh viễn không nói ra thì tốt hơn. Là không may, vì nhiều khi, những hiểu lầm cứ chồng chất, chồng chất mà không có cách nào giãi bày, cởi bỏ.

Gặp nhau để làm gì, vui vẻ để làm gì, rốt cuộc, mỗi khi chia ly lại càng làm người ta phải đau khổ, trong khi đó, những ngày vui bao giờ cũng ngắn ngủi, càng vui nhiều thì khi mất đi người ta càng cảm thấy đau đớn, nuối tiếc.

“Tôi đã bao lần tự nhủ, tôi đã suy nghĩ thật nhiều, một tình yêu không có kết quả liệu có ý nghĩa gì cơ chứ. Một cái gì đó sẽ mất đi, không có kết cục gì thì khác gì chưa từng tồn tại”

Takemoto đã từng nghĩ như vậy. Nhưng khi trên con tàu đi về Morioka, khi mở gói bánh mà Hagu đã chuẩn bị cho mình, cậu choáng người khi nhận ra, mỗi lát bánh đều được kẹp kèm với một lá cỏ clover 4 cánh, như những lời chúc đầy yêu thương kèm theo may mắn và hạnh phúc. Này, tôi chẳng bao giờ có thể suy nghĩ được như Takemoto. “ Hagu, anh hạnh phúc vì đã yêu em” Không. Người ta có người yêu tôi sẽ đau khổ đến chết đi được. Nhưng cũng vì vậy mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được cái hạnh phúc đi tìm bản thân, có những kỷ niệm ngọt ngào vui vẻ như cậu ấy lúc này. Cậu ấy đã nhận ra “Nhưng giờ tôi đã hiểu, tình yêu ấy hoàn toàn không vô nghĩa” Tạo hóa công bằng lắm, và mỗi điều xảy ra với chúng ta đều mang một ý nghĩa nào đó, chỉ là, ta không nhận ra hay ta không muốn nhận ra, dù vậy, nó vẫn im lặng ở bên ta, và một ngày nào đó, ta phải thừa nhận, nó không phải là vô ích.

Cây tía tô bị gãy
"Khi ngọn tía tô bị gãy, tôi gọi mẹ. Mẹ nhìn rồi nói " Gãy rồi thì thôi" Chỉ cần ngắt bỏ phần trên đi, làm thế, nhánh mới sẽ ra, và những lá tía tô khác cũng sẽ mọc lại nhanh thôi mà. Nhưng mình chẳng thể, cắt bỏ đi những chiếc lá còn mơn mởn thế kia."

Mấy ngày sau, khi ra lan can, Ayumi thấy cây tía tô đã bị gãy rạp vì sức nặng của phần bị gãy. Đúng như lời mẹ cô nói, phải biết ngắt bỏ cái ngọn đã gãy thì mới có chỗ cho những mầm xanh khác chồi lên. Nhưng cô đã không thể làm như vậy.

Vì sao ư, vì cô không thể bỏ được những mầm lá còn xanh mơn mởn đó. Cũng như việc cô mãi chìm đắm trong tình yêu vô vọng với Mayama. Mayama coi trọng Ayumi, quan tâm chăm sóc cô, nhưng vĩnh viễn không thể yêu cô. Tình cảm của người con trai ấy đối với cô chỉ là sự quan tâm của một người bạn, một người bạn thân thiết mà người ấy cực kỳ coi trọng, chỉ thế thôi. Không thể yêu, nhưng vì quá yêu, cô đã tưởng rằng mình có thể hài lòng với ánh mắt đó, nhưng ngọn cây gãy rục đó đâu phải lấy que chống mà có thể xanh tốt trở lại đâu. Ngọn tía tô đó đã đứt lìa cành, hôm nay, ngày mai nó có thể vẫn còn xanh, nhưng đó chỉ là chút dư âm còn lại, vĩnh viễn không thể đâm chồi.

Giống như cành cây chống ngọn tía tô đó, mọi cố gắng của Ayumi chỉ là vô vọng. Tình cảm của người con trai ấy chỉ hướng trọn vẹn về một người con gái khác. Dù tình cảm ấy chỉ là đơn phương, dù người con trai ấy vẫn hết lòng chăm sóc cô, nhưng lý lẽ của con tim nào ai có thể biết được, người ấy dù thế nào đi chăng nữa cũng chỉ yêu thương duy nhất người con gái ấy.

Cuối cùng, cây tía tô cũng gục đổ. Dù sao, trên trảng cát trắng ấy cũng đã có một người sẵn sàng cho Ayumi mượn bờ vai.

Những lá cỏ clover ấy, chỉ cần tìm, sẽ thấy, phải không ?

Không có nhận xét nào: