28/3/08

Akira - Mizuki - Hơn cả một tình yêu

Con là đứa trẻ không ai cần đế, không ai cả. Con chết đi sẽ tốt hơn chứ” Phải chăng suy nghĩ đó đã làm nên một Akira cô đơn và lạnh lùng đến không ai có thể dám gần gũi. Mười hai tuổi, cha đột ngột bỏ đi để lại cậu cùng với người mẹ kế xa lạ. Thực ra nói xa lạ cũng không đúng, vì tuy hai người không có quan hệ huyết thống nhưng cũng đã chung sống với nhau được nửa năm, đã được gắn kết với nhau bởi một người đàn ông - người chồng - người cha, cho dù người ấy có bỏ đi biệt tích thì mối quan hệ đó cũng vẫn còn tồn tại.

Cùng ôm trong lòng nỗi đau không thể xóa nhòa, hai con người cô đơn nương tựa vào nhau để sống, trong một ngôi nhà được bài trí như một ngôi nhà hoang, để dầu có ai bỏ đi cũng không làm người ở lại cảm thấy đau khổ, trống vắng. Đã một lần bị bỏ rơi, họ không một lần nữa phải tiếp tục đau khổ.

Không muốn phải yêu thương ai, vì, khi bị bỏ rơi, mình không thể chịu đựng nổi. Nên Akira chưa từng nhận quà tặng của bất kỳ ai, trong tâm trí cậu luôn luôn dựng sẵn một bức tường kiên cố, ngăn trở mọi yêu thương. Không yêu, vì sợ đau, cho cả mình và cho cả người khác. Không yêu, vì cảm thấy rằng, mình không đáng được yêu, vì cảm thấy rằng, sự tồn tại của mình là tạm bợ, vô nghĩa.

Bức tường kiên cố ấy khi đã lọt được vào thì vĩnh viễn ở đó. Đó là lý do vì sao khi Mizuki bỏ đi, Akira lại có biểu cảm như một người thực vật.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Vì sao khi bố bỏ đi, Akira vẫn có thể gắng gượng, nhưng khi Mizuki hét to : “ Tôi tuyệt giao với cái thứ như cậu” Akira đã hoàn toàn mất hết lòng tin vào cuộc sống

Akira có phải là một kẻ ngốc không. Không phải, nếu không muốn nói là cực kỳ thông minh và tỉnh táo. Khi Hajime tin vào nhóm Tibs, cậu đã nói “ Đừng làm quản lý nữa, hoàn toàn không hợp”. Cậu biết rằng, nếu không có một cái đầu lạnh sẽ rất dễ bị tổn thương. Khi Hajime tự dằn vặt với cái chết của Noa, cậu đã nói “ Tôi nghĩ trong chuyện này Hajime là người đau khổ nhất, nên không cần phải ép mình vô lý như vậy đâu”. Khi Mizuki muốn rút khỏi việc tranh giải Great Disk, nhờ Hajime giúp đỡ, Akira cũng nói với Hajime “ ... Mizuki rất dễ sai lầm. Nếu cứ làm như vậy, Mizuki sẽ hối hận, sẽ hận tất cả và sẽ hận luôn cả Hajime” Cậu có thể dự cảm được chính xác tất cả những gì sẽ xảy ra ngay từ khi hành động đó mới manh nha bắt đầu, đặc biệt khi người tiến hành việc đó là Mizuki. Cậu hiểu Mizuki đến tận chân tơ kẽ tóc. Khi Mizuki giận dỗi với bố, chính cậu đã nói thẳng : “ Không về thì chính cậu mới là người lo lắng”.

Nhưng Akira có mù quáng không, nếu riêng với Mizuki thì cực kỳ mù quáng, luôn làm theo Mizuki tất cả mọi việc, bất chấp hậu quả. Câu cửa miệng của cậu là “Tùy Mizuki.” Khi Mizuki định bỏ MM, khi Mizuki định từ bỏ tham dự giải G.D, câu nói của cậu luôn luôn là “ Chỉ cần cậu thích” Khi cô bạn gái cũ trở về, muốn được kết nối quan hệ tình cảm, cậu đã nói “ Vì Misaki là cô gái tuyệt vời nhất trên thế gian nên phải trở thành bạn gái của Mizuki mới xứng đáng” Khi Hajme nói rằng sẽ kết hôn với Mizuki, dù rằng trước đó cậu đã nói rằng cậu thích Hajime, cậu vẫn chúc mừng một cách cực kỳ thật lòng “ Nếu là Hajime nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho Mizuki” Riêng đối với cậu, Mizuki là tất cả. Năm thằng nhóc nhà Okano đã nói “ Dù anh ấy có nói như trong phim “Baby, tình yêu của anh với em sâu hơn biển”, nhưng chỉ cần là anh Mizuki thì anh ấy sẽ nhường ngay. Tình yêu của anh ấy với anh Mizuki còn sâu hơn lớp nham thạch nữa” Đó là lí do mà khi Mizuki nói rằng “Tớ sẽ tuyệt giao”, Akira đã không thể gượng dậy nổi. Thường trực trong tim Akira là cảm giác tự ti về mình, luôn cảm thấy sự tồn tại của mình là gây khổ sở cho người khác, luôn luôn tin chắc rằng chẳng ai có thể yêu thương mình. Cái lần mà Hajime ngủ quên trong phòng thi vì uống lầm thuốc cảm cậu đưa cho, cậu đã nói, “ Sao thế, tôi chết cũng được. Chỉ cần Hajime không từ bỏ ước mơ của mình thì tôi chết cũng không sao” Không phải cậu làm vậy vì cậu coi trọng Hajime, hãy xem cậu nói gì khi Hajime tham dự kỳ thi thứ hai “Lần này mà rớt thì tụi mình cũng cười được rồi nhỉ” Chỉ là, cậu cực kỳ coi rẻ mạng sống của mình, nếu có thể lấy mạng sống của mình để đánh đổi cho ai đó một niềm vui nho nhỏ, cậu cũng sẵn lòng.

Kí ức thơ ấu luôn gây những nết hằn sâu trong tâm trí, đặc biệt khi đó là những kí ức không vui. Nhờ có ông bố kì dị bỏ rơi, nhờ có người mẹ kế lúc nào cũng đau khổ tự dằn vặt về mình, Akira luôn sống trong tâm trạng chán nản, đau khổ, tạm bợ. Thường trực trong cậu là cái suy nghĩ “Bố không cần con. Bố không thuộc về ai cả, vì thế không cần ai bên cạnh cả. Con là đứa trẻ không ai cần đến” Chỉ đến khi gặp Mizuki, chỉ đến khi được Mizuki ở bên giúp đỡ, cậu mới gần như trở lại bình thường. Chính Mizuki là người đã gắn kết Akira với cuộc sống, là người đã nói : “ Nói gì thế, nếu cậu chết, tớ sẽ khóc đó. Cậu cứ tự tử đi, tớ sẽ khóc hoài, khóc mãi cho coi. Vì cậu mà suốt đời tớ sẽ không hạnh phúc được” Nhờ Mizuki, cuối cùng Akira mới tìm được một chút hi vọng mỏng manh cho sự tồn tại của mình. Nên cậu đã luôn tâm niệm với Mizuki “ Nếu cậu chết, mình sẽ chết theo cậu” Điều đó cũng đồng nghĩa , nếu Mizuki không cần đến cậu nữa, cậu cũng không còn lí do gì để tồn tại.

Đừng nhầm lẫn tình cảm của Akira với Mizuki là tình yêu, không, nó là một thứ tình cảm lớn hơn nhiều, thiêng liêng hơn nhiều so với một tình yêu. Tình yêu là thứ mà người ta còn có thể nói, “ Anh yêu em, nhưng anh rất xin lỗi vì....” , còn đối với Mizuki, tuyệt nhiên không có chữ nhưng. Trong tình yêu, người ta có thể ghen tỵ khi thấy người mình yêu có một người khác, đó là điều mà tình yêu thua xa so với tình bạn. Đối với Akira, chỉ cần được thấy Mizuki, chỉ cần Mizuki thấy thích, thấy vui vẻ, thấy hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Đó là thứ mà tôi yêu thích cũng như kính trọng nhất ở Akira. Có thể sống mãi vì một người, có thể tin tưởng tuyệt đối vì một người, có thể vì một người mà làm tất cả mọi việc, như vậy không phải là hạnh phúc sao.

20.02.2007

Không có nhận xét nào: