5/5/12

Tối nay nơi nào có quỷ 2

Tối nay nơi nào có quỷ 

Chap 2.

Gõ nhẹ mấy ngón tay lên tay lái, đàn bà phiền toái thật, cứ như ra khỏi cửa mà không vào toilet một cái là tận thế không bằng, Hà Bật Học ngẩn người trên ghế lái, ngoài cửa xe trời vẫn mưa tầm tã làm tâm trạng của anh tệ vô cùng. Thôi được, anh nhận, mấy câu nói của Ân Kiên làm anh dựng hết cả lông gáy.

“Học trưởng, làm gì với mấy tấm ảnh này bây giờ ?” Đang ngồi trên ghế phụ, Trương Chính Kiệt giơ giơ túi giấy trong tay, hắn và Hà Bật Học cùng là tổ trưởng của nhóm chụp ảnh một người đời trước một kẻ đời sau, Hà Bật Học hơn hắn hai lớp, nhưng cứ nhìn vào vẻ bề ngoài, thì kẻ bị coi là người lớn tuổi hơn luôn luôn là hắn, ít tóc có phải lỗi của hắn đâu chứ ….

“Vứt đi…” Hà Bật Học nặng nề trả lời, chắc do tác động của tâm lý, lại thoáng rùng mình một cái nữa.

Mới chiều nay, Ân Kiên lại dám dùng một loại ngữ khí cực kỳ hâm mộ để nói với anh rằng, đống hình ảnh quái đản trong ảnh kia đều là thật, trời ạ, cái này thì có gì để lên mặt chứ. Thậm chí Ân Kiên còn rất hồ hởi bỏ đá xuống giếng để nhắc nhở thêm một câu, sở dĩ tiết mục của họ được hoan nghênh chỉ vì một lý do rất đơn giản, bởi vì bọn họ có một người chịu trách nhiệm sản xuất có bát tự hơi nhẹ, thật là người gặp người thích, quỷ thấy quỷ yêu. Có thể thấy mỗi lần bọn họ quay tiết mục náo nhiệt tới mức nào.

Thật ra, Ân Kiên chỉ nói thế mà thôi, Hà Bật Học hoàn toàn có thể coi nhẹ việc đó, có điều cái tổ sản xuất phim khốn khiếp này, lại dám xì xào thảo luận, lúc quay tiết mục đúng là phát sinh quá nhiều những sự kiện đặc thù, sau đó chả ai bảo ai, đồng thời liếc về phía Hà Bật Học, lại muốn đổ tại anh chăng ?

“Tôi… tôi bát tự nhẹ sao ? Nhưng cho tới bây giờ đã bao giờ tôi gặp phải … gặp phải những thứ… này…”
Hà  Bật Học nuốt nước bọt, tuy anh muốn phản bác, nhưng cũng không đến nỗi cứng rắn lắm, có một số chuyện, không nói chưa chắc đã xảy ra, vạn nhất nó lại xảy ra thì sao ? Anh tuyệt không tin tưởng rằng mình to gan lớn mật.

“Ồ ! Chẳng mấy anh sẽ gặp được thôi !” Ân Kiên trả lời ngắn gọn, lại còn cười gian hai tiếng. Chỉ với hai tiếng đó, Hà Bật Học đã cảm thấy dường như mình đã bị giết ngay tại chỗ.

“Học trưởng … Vứt ảnh đi thì tiết mục hít khí trời à ….”Trương Chính Kiệt cũng không thỏa hiệp. Từ lúc bắt đầu đi học tới giờ, hắn vẫn một mực cho rằng Hà Bật Học có thể lên tới vị trí này, hoàn toàn vì anh ta đủ bỉ ổi, bừa bãi, trong óc cũng chẳng có mấy thứ, phương thức làm việc kiểu xăm xăm xông tới nhiều khi làm người ta toát mồ hôi lạnh, có điều anh ta cũng chưa đắc tội ai, ngây ngây ngô ngô tốt nghiệp, ngây ngây ngô ngô theo đuổi được hoa hậu giảng đường, tiết mục đầu tiên mà anh ta tiếp nhận lại bất ngờ nổi tiếng. Sự tồn tại của anh ta đúng là một lỗi.

Hà Bật Học quay đầu, đang muốn nổi giận đùng đùng đã vội ngây người ra, vội vàng đeo kính đen vào, vừa rồi không phải anh vừa hoa mắt đấy chứ. Sao có thể thấy mấy sợi tóc bay lòa xòa bên ngoài cửa xe chứ.

“Học trưởng à ?” Trương Chính Kiệt giơ tay hươ hươ trước mặt anh, có điều đánh chết cũng không dám quay đầu ra nhìn cửa kính xe. Mắt Hà Bật Học vốn rất to, cứ trừng lên như thế, sợ rằng hai tròng mắt của anh cũng rớt mất.

Một hơi, hai hơi, Hà Bật Học thầm tự mặc niệm, không phải anh bị hoa mắt, đúng là có tóc đang rơi xuống thật, có vẻ giống như…. giống như đang có người nằm sấp trên nóc xe, nhỏng đầu nhìn vào trong xe họ. Hà
Bật Học nhắm nghiền mắt lại, áp lực quá lớn, chắc chắn vì anh đang phải chịu áp lực quá lớn, nên mới bị vọng tưởng, bệnh thôi mà, mở mắt ra sẽ chẳng có chuyện gì cả. Hà Bật Học hít sâu một hơi, mở mắt ra…….

“Học trưởng ?” Trương Chính Kiệt bắt đầu rên rỉ, đã hơn nửa đêm, mưa phùn liên miên, lại ở trong trạm xăng dầu ở vùng dã ngoại. Đây không phải rõ rành rành là ra cửa gặp quỷ hay sao ?

“Đừng quay đầu lại….” Hà Bật Học run rẩy tự nhắc nhở, cho dù thế nào vẫn phải nhắm chặt mắt lại, chả hiểu vì sao vẫn trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ…. cái thứ kia…

Một người phụ nữ, một phụ nữ trắng bệch như không còn chút máu, đầu xoay ngược lại nhìn chằm chằm vào anh, còn không quên quệt môi cười, giống như Hà Bật Học đã phỏng đoán, người phụ nữ này nằm trên đỉnh xe của họ, trời ạ, vì sao lại chọn đúng anh chứ ????

Đột nhiên, Trương Chính Kiệt giật nảy mình lùi lại phía sau một chút, Hà Bật Học định giữ chặt hắn lại, làm thế khác nào đâm đầu về phía nữ quỷ kia sao ? Tay vừa mới giơ ra được một nửa, tim chậm lại một nhịp, nếu khiến cho Trương Chính Kiệt không thèm để ý quỷ ngay sau lưng, thì có nghĩa là gì ? Hà Bật Học vội vàng quay đầu lại, một bàn tay đang đập lên cửa kính xe, một khuôn mặt phụ nữ có vẻ quen thuộc đang dán trên cửa kính. Trong giây phút đó, Hà Bật Học cảm thấy hồn vía lên mây.

“Này ! Hai người đang làm gì thế hả ??? “ CK giận dữ đá vào lốp xe một cái, Hà Bật Học thế mà lại dám nhốt nàng bên ngoài xe ? Mưa phùn lây phây làm mái tóc dài của nàng dính bết trên mặt, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt đều đã bị xóa lem nhem

Hà Bật Học liếc nàng một cái, mở khóa, anh xin thề, sau này lúc hai người đồng giường cộng chẩm, tuyệt đối không thể tỉnh dậy lúc nửa đêm, bằng không sẽ bị Cam Ấu Đình lúc tẩy trang xong dọa chết.

“Sao thế ? Gặp quỷ à ? Mặt trắng bệch thế kia ?” Ck vừa nhảy vào ghế sau vừa giơ tay nhéo mặt bạn trai mình, mặt tròn khiến người ta vừa nhìn thấy chỉ muốn nhéo cho mấy cái, Hà Bật Học liếc xéo nàng một cái, nếu nói là vừa gặp được xong, đảm bảo dọa nàng sợ chết khiếp.

Có đôi khi, cho dù bạn không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra, ngay lập tức nó sẽ xảy ra liên tiếp, giống như bây giờ đây, Hà Bật Học quay ngang sang liếc CK một cái, chỉ một cái liếc mắt thế thôi, đuôi mắt đã thoáng thấy cái gì đó ở phía sau xe, có một người phụ nữ đang chạy giữa đường cái, thế cũng chẳng nói làm gì, có người giữa lúc trời mưa tự nhiên hâm hâm lên thích chạy loạn trên đường cũng chẳng liên quan tới anh, có điều… chị gái ơi, chị có thể đừng chạy quá nhanh như vậy không ????

“Học trưởng ……” Đây là tiếng kêu thảm thiết của Trương Chính Kiệt, qua kính chiếu hậu hắn cũng thấy được, một chiếc xe chạy với vận tốc hơn một trăm km/h thế mà không vượt qua được một người phụ nữ chỉ chạy bằng hai chân ! À, nhầm rồi, chị ta đang chạy bằng bốn chân, Trương Chính Kiệt càng kêu thảm thiết hơn….

CK không biết gì cả, quay đầu thoáng liếc một cái, vừa lúc đối mặt với người phụ nữ kia vừa nhảy chồm lên xe, gương mặt trắng bệch, mắt trợn trừng, còn có cái miệng vỡ toác đang nhếch ra cười kia, tiếng thét chói tai cao quãng 8 của CK làm xe trượt một cái, Hà Bật Học cố gắng giữ vững tay lái, còn chưa kịp phản ứng, trên đầu xe đã vang lên những tiếng thùng thùng, thùng thùng, có ai đó đang nhảy lên nóc xe,  đập một cái vào trên kính chắn gió, xe không khống chế được bay ra khỏi đường, đập mạnh vào vách núi, lộn hai vòng.

Không biết qua bao lâu, Hà Bật Học mới tỉnh lại, trán đau nhói, lúc xảy ra tai nạn anh đập mạnh vào tay lại, nhớ lại chỉ thấy trước mắt tối sầm.

“Anh Học…” Tiếng kêu của CK truyền lại, Hà Bật Học cố gắng cởi bỏ dây an toàn, Trương Chính Kiệt bên cạnh đã ngất từ bao giờ, thật lo cho CK đang ngồi ở ghế sau.

“Anh Học”.. bàn tay chảy máu đầm đìa của CK tóm được anh, lập tức vươn lên túm lấy cổ anh, làm anh không thể thở nổi.

“Ấu, Ấu Đình, làm vậy anh khó chịu quá” Hà Bật Học giãy dụa quay đầu lại.

Người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch kia đang trợn trừng mắt nhìn anh, nhếch miệng ra cười, Hà Bật Học chỉ còn nhớ rằng anh còn không thể hét lên một tiếng thảm thiết.

“Anh Học, anh Học !” Ck đè nặng lấy Hà Bật Học còn dang giãy dụa, rốt cuộc anh cũng bừng tỉnh, khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh toát. Ngơ ngẩn nhìn quanh bốn phía, Trương Chính Kiệt đang nằm trên giường bệnh cạnh anh, còn tay CK cũng bị băng bó đầy, đầu đau nhức nhối.

“Ừm, không phải tôi nói sao ! Chẳng mấy mà anh gặp quỷ” Ân Kiên châm một điếu thuốc, đứng nhàn nhã ở bên cạnh.

Không có nhận xét nào: