Chương XIV Vận mệnh gắn chặt lấy
Lúc mới lên thuyền ta hôn mê mất vài ngày, sau cũng thích ứng. Lần này đầu tiên đến Chiêm Thành, đi qua Trảo Oa, cuối cùng là đến Cổ Lý.
Xuất phát được chừng hai tháng, ta bắt đầu say tàu, nôn mửa khủng khiếp. Trình Dục Chi sau khi bắt mạch bắt đầu lo lắng sợ hãi, cuối cùng mới thú thật với ta, rằng ra đã có bầu. Hồi trước, bởi vì đi vội vội vàng vàng, quên mang theo " Tránh thai hoàn", có hai lần không tiết chế nổi, không nghĩ tới việc đã dính phải vấn đề này.
Ta vừa đập chân vừa khóc lóc ầm ĩ, Trình Dục Chi lập tức cam đoan với ta, nhất định sẽ không để ta xảy ra việc gì cả. Có điều hắn lừa ta không ít lần, ta còn có thể tin tưởng được hắn sao ?
Thời gian sau nôn mửa có đỡ hơn một chút, ta bắt đầu đuổi giết Trình Dục Chi, cái tên giảo hoạt này, không biết đã luyện thành Lăng Ba Vi Bộ tới tầng thứ chín từ lúc nào, lẩn nhanh như chuột làm ta đuổi không được. ( Trình Dục Chi chú giải : Ta hay bị mất ngủ, ai bảo là không có phúc ? Tính ra ta vẫn là kẻ nhìn xa trông rộng, không luyện tốt công phu chạy trốn thì sao dám sờ mông lão hổ)
Mỗi ngày trên thuyền chỉ thấy thân ảnh truy qua đuổi lại giữa hai chúng ta.
Đợi ta chạy đã mệt, hắn lại ôm ta về khoang thuyền, hôn ta, dỗ dành ta, sau đó bắt đầu cho yêu tinh đánh nhau. Hắn nói rằng, sau khi có bầu thì cũng không cần lo lắng lắm, không cần giữ gìn như lúc trước hai tháng.
Cứ như vậy bảy tháng dần trôi qua. Bởi vì trước kia ta mang thắt lưng hộ thân, thắt vào trông bụng to đùng, ta lại thường bận quần áo rộng thùng thình, vì vậy cũng chẳng ai hoài nghi. Chẳng qua ta ở cái chỗ này trong một thời gian dài, có thể nói lúc nào ta cũng thắt một cái thắt lưng to tướng. Thật ra thắt lưng của ta rất nhỏ, Trình Dục Chi thường nói tiểu bảo bối không chịu được nếu bị bó chặt.
Trước lúc ta sinh mấy ngày, Trình Dục Chi nói với bọn họ rằng ta mắc bệnh truyền nhiễm, cần cách ly trị liệu. Bọn họ đưa đôi ta đến một hòn đảo nhỏ, dựng cho một căn lều trại và lưu lại rất nhiều đồ tiếp tế, rồi mới ly khai, còn nói một tháng sau sẽ tới đón bọn ta.
Sau đó, trải qua một đêm thống khổ giãy dụa, ta cắn chặt lấy cánh tay của Trình Dục Chi, cuối cùng hài nhi cũng được sinh ra, một tiểu nam hài khô quắt như một con khỉ con, nhưng ta còn sống.
Trình Dục Chi lo liệu cho mẹ con ta xong liền ngã lăn xuống đất hôn mê bất tỉnh. Hay thật, lại để cho vị sản phụ mệt nhọc là ta đây phải tiếp cho hắn chút nội lực, lới lay tỉnh hắn được.
Hắn vừa tỉnh lại liền ôm lấy ta bắt đầu khóc lóc " Bảo bối, bảo bối. Ta rất sợ ngươi sẽ rời bỏ ta, ngươi mà có chuyện gì ngoài ý muốn, ta cũng không sống nổi" Hắn khóc lóc y như một đứa trẻ con trong một lúc rất lâu.
Sau này hắn mới nói cho ta biết, mấy tháng kia hắn cũng thật sợ hãi, nhưng cố nén. Hắn không dám dùng thuốc sẩy thai, đành phải cùng ta vận động, hy vọng ta có thể sinh non một cách tự nhiên, không ngờ được là đứa bé này lại bám vào mẹ chắc như vậy. Đến lúc lên đảo này, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần, nếu sống thì sống cả hai, nếu chết thì cả hai cùng chết. Ông trời còn thương, cuối cùng cũng đi qua nổi.
Hóa ra mấy tháng nay hắn cứ nheo nhẻo nói rằng không có việc gì, là lừa ta. Nghĩ lại chút nữa cái mạng nhỏ của mình cũng không còn, ta bắt đầu nổi giân, có điều thấy hắn khóc lóc thảm thiết như vậy, nắm tay giơ lên của ta thế nào cũng không hạ xuống nổi. Thôi đi, thế nào đi chăng nữa, không phải ta vẫn còn sống hay sao.
Lúc thuyền đến đón bọn ta, thấy thừa ra một đứa trẻ. Trình Dục Chi nói nhặt được ở trên đảo, hắn chuẩn bị thu dưỡng làm hài tử. Người trên thuyền cũng chẳng nghi vấn gì, thản nhiên tiếp nhận chuyện này. Thật không công bằng. Tại sao ta nói thật thì không ai tin, mà hắn nói dối trắng trợn như vậy cũng chẳng ai hoài nghi.
Sang tháng, có một ngày Trình Dục Chi cùng ta đi tản bộ trên sàn tàu. Đi đến bên ngoài phòng bếp, lại nghe trộm thấy tiếng của hai tên tạp dịch đang bàn tán với nhau.
Giáp nói : " Trình tiên sinh thật đáng thương. Cứ thế bị cái tên ma tinh kia chiếm giữ.”
Ất nói : "Cũng không phải đâu, mấy tháng trước thấy Trình tiên sinh bỏ chạy bị hắn đuổi theo, không ngờ là vẫn bị bắt được"
Giáp nói : "Trình tiên sinh là một người tốt như vậy, cuối cùng lại dính dáng với cái tên ma tinh bất nam bất nữ, cũng không có được con cháu lưu hậu, chỉ có thể nuôi một đứa con nuôi để truyền thừa hương khói. Ông trời cũng thật bất công mà.”
Ất : " Haizz"
????????
Ta căm tức nhìn Trình Dục Chi, hắn liền ôm ta vào lòng nói : " Bảo bối, ta vừa nghĩ ra một cách để phát tài, nàng có muốn nghe không ?"
Ta lập tức quên không nổi giận, hưng phấn hỏi : " Là cái gì ? Nói mau, nói mau ?"
Hắn nói : " Nàng thử nghĩ mà xem, nàng tùy tiện dạy ta chiêu thức Lăng Ba Vi Bộ, ta tùy tiện luyện một chiêu đã có trình độ như thế này, nàng chỉ cần viết lại mấy bí kíp võ học, khẳng định là có thể bán được vô khối tiền."
Ánh mắt ta lập tức sáng trưng lên như đèn pha, đúng vậy, tại cái đại dương mênh mông vô bờ này, ta muốn kiếm tiền cũng không có chỗ mà đi, rảnh rỗi như vậy ngồi viết sách, chờ lúc trở lại trên đất bằng có thể đưa ra nhà in. Vì thế, ta bắt đầu viết sách, mà Trình Dục Chi thì phụ trách dưỡng dục hài tử.
Trên đường trở về, ta đã viết xong một cuốn sách, lúc ta vừa đặt dấu chấm cuối cùng, ngẩng mặt lên, chỉ thấy thuyền đi qua một hòn đảo nhỏ, trên đảo nở đầy Hướng Nhật Quỳ ( hoa hướng dương), ta không suy nghĩ gì lập tức đặt bút viết mấy chữ " Quỳ Hoa bảo điển" lên bìa, coi như làm kỷ niệm.
Trình Dục Chi nói, vật hiếm mới quý, cho nên quyển sách này chỉ in có mấy chục bản, ta ra lệnh cho Cái Bang truyền bá rộng rãi trên giang hồ, cuối cùng bán với giá trên trời, cuốn sách này năm đó trở thành bestseller. Chuyến này ta lời to, bạc chất đầy nhà. Đấy là chuyện về sau.
Chúng ta đi cũng phải gần hai năm, cuối cùng chở về Đại Minh đầy một thuyền toàn kỳ trân dị bảo, được dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh. Người nhà ta nhận được tin cũng vội vàng chạy tới.
Chúng ta phải qua giao hàng cho hoàng thượng, ta chọn một số đồ đáng giá kêu hoàng thượng ban thưởng cho ta, toại nguyện rồi mới vui vẻ đi ra. Bởi vì Trình Dục Chi không có chức quan, cho nên ôm hài tử về nhà trước. Đến lúc ta về nhà, đã phát hiện hắn bị người nhà Mộ Dung bao vây xung quanh.
Cha ta nổi giận quát hắn : "Tiểu tử họ Trình kia, chuẩn bị chịu chết đi" Nói xong rút kiếm chỉ vào hắn.”
Cục cưng đã được hơn một tuổi, liền bi bô chỉ vào người cha ta kêu " Người xấu, người xấu"
Trình Dục Chi vội ngăn nó lại : " Cục cưng, không được vô lễ với ngoại công"
Cha ta vừa nghe thấy mấy chữ đó, thân thể loạng choạng, run lẩy bẩy nói " Ngoại công ??? Chẳng lẽ là tiểu thập nhà ta sinh ra ?? Nói vậy thì tiểu thập nhà ta, chẳng lẽ .... chẳng lẽ ????" Cha ta mắt hổ rưng rưng, bi phẫn kêu lên " Tiểu thập, cha sẽ giết tên hỗn đản này đền mạng cho ngươi" Nói xong đâm thẳng tới phía Trình Dục Chi.
Ta vội vàng nhảy vào trận chiến, hóa giải thế kiếm của cha ta. Cha ta lại tiếp tục hươ kiếm, vừa hươ vừa kêu to " Đừng ngăn cản ta, ta phải báo thù cho tiểu thập nhà ta"
Ta liền hất văng kiếm của người ra " Cha, ta không sao cả, người báo thù cái gì chứ ???"
Người vừa nhìn thấy ta, liền ngây người ra một chút, rồi hỏi : "Tiểu thập ? Ngươi còn sống sao ? Thế đứa nhỏ kia từ đâu ra ? Có phải tên hỗn đản kia ăn vụng ở bên ngoài ????"
Các caca của ta thấy vậy liền kêu lên ầm ĩ : "Hắn dám có lỗi với ngươi sao, đánh chết hắn luôn"
Ta hét lớn một tiếng : " Ầm ĩ cái gì, đứa nhỏ này là do ta sinh"
"Cái, cái gì ?? Ngươi, ngươi sinh sao ? Có đúng là ngươi sinh không ?" Tất cả mọi người đều ngây dại, tỏ ý không tin được.
Ta khẳng định như đinh đóng cột : " Đúng là do ta sinh, ta đã nói y thuật của hắn rất giỏi mà"
Cha ta nhìn kỹ cục cưng, cuối cùng gật đầu nói : " Đúng vậy, giống hệt như tiểu thập hồi nhỏ, đúng là do tiểu Thập sinh ra. Ông trời phù hộ mà. Nữ nhân nhà Mộ Dung chúng ta rốt cuộc có thể sống tới già rồi"
Người ném kiếm bổ nhào vào trước mặt Trình Dục Chi kéo tay hắn, nước mắt giàn giụa đầy vẻ sám hối : " Con rể ngoan, cha già rồi nên hồ đồ, con không nên trách ta"
Trình Dục Chi mỉm cười nói : "Cha, ngài đừng nói như vậy, ngài giáo huấn ta là lẽ đương nhiên. Cục cưng, mau gọi một tiếng Ngoại công đi"
Cục cưng nhõng nhẽo kêu một tiếng : "Ngoại công"
" Ôi chao, bé ngoan, mau để ngoại công ôm một cái nào" Cha ta nước mắt nước mũi tèm lem ôm chặt lấy cục cưng, lại quay đầu trách cứ các ca ca ta "Em rể các ngươi đi đường mệt nhọc, còn không mau mang ghế ra cho hắn ngồi. Lại đi nấu đồ gì cho hắn tẩm bổ một chút. Tiểu bát, mau chạy ra biệt viện thông báo tin tức này cho nội công với nãi nãi."
Chỉ chốc lát sau, người nhà ta chạy đến hết, ôm cục cưng vừa khóc vừa cười, thấy Trình Dục Chi thì cảm động đến rơi nước mắt, lúc đó mà có cái bàn thờ Phật ở đó, không khéo bọn họ lập tức rước hắn lên ngồi mất.
Nãi Nãi ta xúc động nhất, kéo tay Cửu ca của ta, chính là đứa bé mà ngày xưa cô cô ta để lại, vừa kéo vừa khóc " Tiểu Cửu đáng thương, mẹ ngươi, nếu có thể gặp vị thần y giống như em rể ngươi vậy, thì cũng không đến nỗi bỏ lại ngươi sớm quá"
Tam ca ta nắm tay Trình Dục Chi nói đầy cảm kích : "Muội phu à, may mà có ngươi. Rốt cuộc nữ nhân của ta có thể đường đường chính chính trưởng thành rồi."
Kích động qua đi, người một nhà nhất nhất làm lễ chào hỏi, mặt mũi Trình Dục Chi xám ngắt, bởi vì hắn còn lớn hơn tiểu ca ca của hắn tới chín tuổi. Đáng đời, ai bảo trâu già đòi gặm cỏ non cơ ha ha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét