10/8/10

Bùn loãng cũng trát được tường XIII

Chương XIII - Bị lừa đã thành thói quen

Kẻ lừa đảo ! Đại lừa đảo ! Ta thực phẫn nộ, ta nói với mọi người Trình Dục Chi là kẻ lừa đảo, nhưng chẳng ai chịu tin ta, đều dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo để nhìn ta. Oan cho ta quá!
Cái ngày hôm đó, sau khi gió êm sóng lặng, ta từ trong mê muội bất giác tỉnh lại, mới phát hiện ra, Trình Dục Chi mới vừa cùng ta làm cái chuyện mà từ lúc ba tuổi ta đã xem rồi sao. Rốt cuộc ta mới nhận ra, đất bằng dậy sóng, cái kẻ thoạt nhìn trông mỹ mạo đáng kính lại là kẻ tối âm hiểm a.
Có điều ta cũng không vội tìm hắn tính toán sổ sách, số phân bi thảm của nữ Mộ Dung sắp tiến tới trước mặt ta, ta sợ hãi khóc lóc ầm ĩ. Lần đầu tiên ta mới khóc lóc thảm thiết như vậy, Trình Dục Chi sợ hãi, vừa hôn lại vừa dỗ dành. Ta vừa nức nở vừa đem thân thế của mình kể cho hắn nghe, hắn mới thở phào một hơi, nhảy xuống giường cầm một viên thuốc, nói là thuốc tránh thai, ăn vào sẽ không mang thai.
Hắn ngậm lấy thuốc mớm cho ta, thuốc ta nuốt xuống rồi, đầu lưỡi hắn vẫn còn lưu luyến trong miệng ta, sao đó hai bên tương hỗ, ta lại chìm vào mê man, sau đó ta bắt đầu thở dốc, khóc lóc, rên rỉ, rồi gào thét.
Lúc sau sóng êm gió lặng, ta mới nhớ ra chất vấn hiệu quả của thuốc. Hắn nói cho ta biết, thuốc kia nguyên là nghiên cứu bào chế vì nữ nhân của nhà Mộ Dung, chẳng qua là lúc thuốc chế tạo xong, Mộ Dung Thiên Thiên đã chết, ta lại che giấu giới tính, nên mới không giao cho Mộ Dung. Hiệu quả của dược cũng không có vấn đề gì, cũng không có tác dụng phụ, cũng phải mười năm rồi, có mấy trăm người thử nghiệm rồi.
Lúc này ta mới có thể yên tâm được. Sau đó ta mới biết, hắn đã sớm biết ta là nữ nhân, cái tên âm hiểm này, vậy mà không chút động tĩnh bao nhiêu năm như vậy, cứ như vậy lẳng lặng mê hoặc rồi ăn sạch ta. ( Trình Dục Chi chú giải : gặp cái tên ngoan độc khôn khéo như thế, trừ phi dùng tà chế tà, không còn phương pháp nào khác)
Từ đó về sau, mũi hai bọn ta cũng không đổ máu cam nữa. Rốt cuộc ta cũng biết chày giã thuốc là cái gì, hóa ra ta ngủ chung với sói nhiều năm như vậy, đúng là nguy hiểm trùng trùng ngay bên gối ahhh.
Một viên thuốc tránh thái có tác dụng trong năm ngày. Những lúc ở nhà giải phiền, chúng ta thường ở một chỗ xem yêu tinh đánh nhau, thành thực một câu, cái cảm giác kia cũng dễ chịu. Mỗi lúc Trình Dục Chi nhìn ta đắm đuối, cứ như ta là bảo bối trân quý nhất trên thế giới này, ta cảm thấy chỉ cần hắn nhìn ta như vậy, cho dù không kiếm được tiền cũng chẳng sao.
So với trước kia, Trình Dục Chi càng dung túng ta hơn. Hiện tại hắn đã biết ta là nữ nhân, cho nên chính ta cũng được hắn giúp đỡ tắm sạch, chẳng qua lần nào công đoạn cuối cùng đều chạy lên trên giường. Như vậy, sau một thời gian nhờ hắn giúp đỡ tắm rửa, trên người ta cũng có hương vị của hắn, chính vì vậy, từ đó về sau ta vẫn tiếp tục nhờ cậy hắn.
Cũng sau đó không lâu lắm, ta với Trình Dục Chi cùng về nhà hắn. Hắn nhanh chóng giúp ta thay nữ trang, búi qua loa một cái búi tóc mỹ miều, lúc ta vừa ở trên xe xuống, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào ta.
Hắn dặn ta, lúc thấy cha mẹ hắn nhớ bắt chước hắn gọi là cha mẹ, nói như thế có thể có tiền lì xì, ta liền làm theo. Quả nhiên cha mẹ hắn mặt mày hớn hửa đưa cho ta một cái phong bao lì xì đỏ thẫm, ta nắn nắn thử, ôi chao trong đó ngân phiếu dầy cộp.
Mẫu thân của hắn lại bắt đầu sờ tay ta, lại sờ mặt ta, khen ta thật xinh đẹp, bây giờ ta mới biết, hóa ra lần trước nàng đã biết ta là nữ nhân.
Vài ngày sau, nhà họ giăng đèn kết hoa mở tiệc vui, Trình Dục Chi nói có thể thu được rất nhiều tiền mừng, chỉ cần ta ngoan ngoãn mặc quần áo tân nương cùng hắn bái thiên địa, thì toàn bộ số tiền này sẽ vào tay ta, ta liền làm theo. Dù sao ăn cũng bị ăn rồi, lúc này cũng chả cần làm cao gì nữa.
Đêm tân hôn, Trình Dục Chi vén khoăn voan đỏ của ta lên, lại dùng ánh mắt ngất ngây lòng người của hắn nhìn ta, nói ta là cô nương xinh đẹp nhất trên đời. Hắn lại giúp ta tẩy trang, cởi hồng y, lại bắt đầu hôn ta ngọt ngào, bắt đầu yêu ta.
Sau trận mưa mưa gió gió, hắn lại cầm lấy mái tóc đen xõa dài trên gối của ta, tết chung với tóc của hắn thành một bím tóc nhỏ, sau đó hắn tình ý nồng nàn hát cho ta nghe một bài hát :
Chẩm tiền phát tận thiên bàn nguyện,Yếu hưu thả đãi thanh sơn lạn。
Thủy diện thượng xứng chuy phù,Trực đãi hoàng hà triệt để khô
Bạch nhật tham thần hiện,Bắc Đẩu hồi nam diện.
Hưu tức vị năng hưu,Thả đãi tam canh kiến nhật đầu*
Hắn nói, từ nay về sau, chúng ta chính là một đôi vợ chồng, là một thể, sống đồng giường, chết đồng huyệt. Từ nay về sau, hắn là của ta, ta là của hắn.
Mấy lời phía trước của hắn thì ta đồng ý, xa hắn ta không ngủ được, đương nhiên là phải đồng giường. Hắn chẳng may khuất núi, không bao lâu sau ta cũng sẽ chết vì thức nhiều quá, đồng huyệt cũng được. Nhưng câu nói kế tiếp ta không đồng ý, ta nói với hắn, hắn là của ta, ta là của ta, cả hai chúng ta là của ta.
Hắn búng nhẹ vào mũi ta nói ta là một kẻ tham tiền, sau đó lại nói, hết thảy mọi thứ của hắn đều là của ta. Ta nghe vậy mới cực kỳ cao hứng, liền chủ động hôn hắn, chỉ trong lát sau mưa mưa gió gió lại quật khởi, ta hoàn toàn có được hắn, nhưng cũng dâng hiến ra chính bản thân mình.
Trừ việc tết chung tóc làm ta bị kéo da đầu mấy lần liền, đêm tân hôn của ta phải nói là thực hoàn mỹ.
Sau ngày tân hôn, ta dâng trà cho cha chồng mẹ chồng, lại nhận được một cái phong bao lì xì đỏ thẫm.
Bất quá không phải ta chỉ biết chiếm lợi về mình, đến cái tên của ta cũng không có. Trong gia phả nhà họ, tên ta đổi thành " Trình Mộ Dung thị"
Ngay từ đầu mẹ chồng ta đã cho rằng ta chỉ là một cô nhi, sau đó biết ta là người nhà Mộ Dung thì bắt đầu choáng váng, sau đó lại biết ta vẫn thường dùng thuốc tránh thai, lại càng ngây người. Sau đó có một ngày, nàng hỏi ta rất cẩn thận : "Nếu Dục Chi nạp thiếp, con có bằng lòng hay không"
Ta gật đầu : " Không sao cả, thích nạp mấy người thì nạp"
Nàng lộ vẻ vui mừng, kéo tay ta khen : " Con thật là một tiểu hài tử biết lo cho đại cục"
Ta bổ sung thêm một câu : " Bất quá sau khi vào cửa họ không được cướp Dục ca ca của ta, buổi tối Dục ca ca vẫn phải ngủ cùng ta"
Sắc mặt vui mừng của nàng hơi giảm đi một chút, nàng nói : " Như vậy nạp thiếp để làm gì ?"
Ta đáp : " Càng nhiều người càng vui chứ sao"
Nàng lắc đầu, thở dài rồi thôi.
Vốn ở chỗ này ta kiếm được rất nhiều thứ béo bở, vui đến quên cả trời đất, có điều ta không chịu nổi cảnh mẹ chồng cứ nhìn ta thở ngắn than dài, cứ nói cái gì " Bất hiếu có ba cái, cái lớn nhất là không có con nối dõi". Ta bắt đầu thấy phiền, quyết định trở lại Nam Kinh làm thái giám còn hơn.
Vì thế, sau hai tháng thăm viếng, chúng ta lại trở lại Nam Kinh, tiếp tục cuộc sống trước kia.
Hai năm sau, vẫn không có việc gì xảy ra với ta. Sự an tâm của ta với hắn lại bắt đầu nổi lên, dần coi hắn trở thành một bộ phận không thể thiếu đối với ta.
Trình Dục Chi từng muốn đến nhà ta bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu thỉnh tội, nhưng ta đã ngăn lại. Người nhà ta mà biết được, ta không thể yên yên ổn ổn mà sinh sống. Hơn nữa, nếu có người biết ta tìm được kẻ nam nhân tốt như vậy, ác danh một đời của ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Có một ngày, ta đang huênh hoang đi lại trên đường, nhìn quanh xem có thể có việc gì để bắt chẹt ra tiền. Bất chợt có một nam nhân cao to mạnh khỏe ngăn ta lại, hưng phấn nói : " Ngươi là tiểu thập phải không, có phải hay không ? Ánh mắt này của ngươi rõ ràng là ánh mắt của nhà Mộ Dung. Ta là lục ca ca á" Hắn thấy ta có vẻ chần chừ, liền chỉ vào vết sẹo trên trán nói "Ngươi đã quên rồi sao, cái này cũng nhờ ngươi ban cho cả"
Rốt cục ta đã nghĩ ra, cũng không nhiệt tình lắm nói : " A, lục ca, ngươi đi đâu mà lại đâu? Đã từng về nhà chưa ?"
Hắn cũng thực cao hứng nói : " Chúng ta đều đã về nhà rồi, chỉ còn sót mỗi ngươi. Ngươi không cần lo lắng gì về việc có kẻ muốn ám sát bọn ta, mấy năm nay huynh đệ bọn ta liên thủ đã chiếm được năm danh vị đầu bảng trên giang hồ. Chúng ta đã phát động cái bang đi tìm ngươi đấy"
Mấy năm nay ta vẫn theo đường quan lộ, không để ý đến chuyện trên giang hồ, bất quá ta cũng không hứng thú với chuyện này. Ta cũng thật thân thiết nói : " Lục ca, sản nghiệp của ta hiện tại phát triển ra sao rồi ? Có lỗ vốn hay không ?"
Hắn liền cười to : " Tiểu thập ơi, sao mà ngươi không chút thay đổi so với lúc trước vậy, chỉ nhớ mỗi đến tiền. Yên tâm, sản nghiệp của ngươi còn lớn hơn cả ngày xưa."
Lúc này, hắn mới chú ý đến cách phục trang của ta : " Oái, tiểu thập, sao ngươi lại mặc quần áo thái giám vậy ?"
Ta không thèm để ý nói " À, hiện tại ta là đại thái giám giám sát nội cung"
Sắc mặt hắn trở nên xám ngoét, hắn khổ sở hỏi ta : " Tiểu thập, mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã phải chịu những khổ sở gì vậy ? Vì sao lại rơi vào tình trạng này ? Có phải vì vậy mà ngươi không chịu trở về nhà không vậy ?"
Ta thực không hiểu hỏi : "Cái gì mà rơi xuống tình trạng này ? Hiện tại ta làm ăn cũng rất được, kiếm được không ít tiền đâu"
Hắn bắt đầu ôm lấy ta nghẹn ngào khóc : " Tiểu thập, đừng trách các ca ca đã không thể bảo vệ được ngươi, làm ngươi khổ một đời à"
Ta cảm thấy rất nực cười, cả chín tên bọn họ liên thủ cũng không đánh lại một mình ta, lấy cái gì mà bảo hộ ta đâu"
Đúng lúc này, Trình Dục Chi đã xem bệnh cho người ta xong xuôi trở lại tìm ta, thấy ta đang đứng ôm chặt kẻ khác, liền nóng nảy kéo ta vội ra ngoài, hỏi : " Tiểu Chính, có chuyện gì vậy ?"
Lục ca ta cũng thoát khỏi bi thương, hỏi : " Tiểu thập, hắn là ai vậy ?"
Trình Dục Chi đúng là ngu như bò, nói : " Ta là nam nhân của nàng"
Sắc mặt lục ca lập tức trở nên xám xịt, có vẻ bị đả kích nặng nề run run chỉ vào người ta nói " Tiểu thập, ngươi, ngươi, tại sao ngươi lại biến thành như vậy ? Ngươi yêu tiền còn chưa đủ, ngươi lại hoàn toàn trở thành một kẻ đội tai thỏ rồi. Ngươi làm mất sạch mặt mũi của nhà Mộ Dung ta " Nói xong mấy từ đó, lập tức chạy mất tăm.
Trình Dục Chi hỏi : " Quái nhân kia là ai vậy ?"
Ta bĩu môi : "Lục ca nhà ta, từ nhỏ đã có tật xấu bầy huầy, khóc một lúc xong lại cười.”
Mấy ngày kế tiếp, ta không ra khỏi cửa, cũng không cho Trình Dục Chi đi khám bệnh tại nhà. Lục ca nhà ta kia từ nhỏ đã thích gây chuyện thị phi, khẳng định sẽ mang chuyện này nói ra ngoài. Trưởng bối nhà ta tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua cho Trình Dục Chi. Ta bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng.
Quả nhiên, tới ngày thứ năm, cha ta đã xuất hiện.
Trình Dục Chi kính cẩn hành lễ với hắn : " Nhạc phụ đại nhân"
Cha ta cũng không thèm để ý tới hắn, chẳng qua chỉ bảo với ta : " Tiểu thập, con mau trở về cùng với cha, con đã quên cô cô của con chết như thế nào rồi sao ?"
Ta ôm lấy Trình Dục Chi nói : "Muốn ta trở về cũng không sao, người chấp nhận hắn đi, ta với hắn cùng nhau về"
Trình Dục Chi tỏ vẻ rất lễ phép nói : " Nhạc phụ đại nhân, xin người yên tâm, con nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, sẽ không để bi kịch của cô cô tái hiện trên người nàng.”
Cha ta bi phẫn hét lên " Ngươi nghĩ rằng có thể thực hiện được việc này sao ? Kế hoạch cả nhà chúng ta khổ tâm gây dựng mười mấy năm, nay hoàn toàn hủy ở trong tay ngươi, cái tên hỗn đản này, mau xem ta đây" Nói xong lền vung chưởng hướng về phía Trình Dục Chi.
Ta vội vàng ngăn cản : " Cha, hắn là Diêm Vương Sầu, y thuật tốt lắm"
Tay của cha ta cũng không chịu rụt lại : " Diêm Vương Sầu thì có ích gì ? Bao nhiêu năm như vậy, chúng ta cũng không ít lần tìm Diêm Vương Sầu chữa trị, có lần nào cửu được đâu ?"
Ta tiếp tục ngăn người lại " Bâu giờ không giống với trước kia, nhà bọn họ chế tạo ra một loại thuốc tránh thai, ăn vào sẽ không có tiểu bảo bảo. Từ lúc dùng thuốc, ta với hắn ở chung hai năm rồi, cũng chưa có chuyện gì xảy ra"
Cha ta nổi giận phát run : " Cái gì, ngủ với con gái nhà người ta lâu như vậy mà không đáng đánh đòn sao ?"
Ta lại tiếp tục ngăn lại : " Ta cũng ngủ với hắn, không thiệt thòi chút nào"
Cha ta ngừng tay, tức giận đến mức thở hổn hển : "Cái tên nghịch tử ngỗ ngược này, nếu ngươi còn coi ta là cha ngươi, lập tức cút ra ngoài, để ta đánh chết tên hỗn đản này"
Ta không nhượng bộ chút nào : " Không được, hắn là của ta, chẳng ai được động tới hắn cả"
Cha ta tự biết đánh không lại ta, lại ngửa mặt lên trời rền rĩ : " Trời ơi, ta đã nuôi lớn một con sói không nanh** aaaaa!. Rồi bỏ lại một câu : " Họ Trình kia, nhà Mộ Dung ta sẽ không bỏ qua cho ngươi" Sau đó nhảy ra ngoài tường
Ta đứng phía sau tỏ ý không phục, rõ ràng nuôi lớn ta toàn bằng tiền của ta chứ.
Không lâu sau, Mộ Dung gia phát ra lệnh " Diệt Trình", các ca ca, bá phụ ta, thậm chí cả ông nội bà nội cũng chống gậy tới đây. Lục thân*** không nhận của ta tính ra cũng chưa đủ hỏa hầu, ta vẫn không đành lòng hạ sát thủ, đành điểm huyệt bọn họ rồi mướn cỗ kiệu khiêng trở về, để rồi vài ngày sau họ lại tiến đến.
Bọn họ cứ quay đi quay lại như vậy, làm nhiễu loạn cuộc sống của ta và Trình Dục Chi, lại hao tốn tiền bạc của ta, làm ta thấy thực phiền não. Chính vào lúc này, hoàng thượng lại chế tạo bảo thuyền, muốn phái người đi diễu võ giương oai ở nước khác, để chứng minh Trung Quốc rất giàu mạnh. Ta liền anh dũng báo danh.
Chờ lúc người nhà của ta nhận được tin tức, ta và Trình Dục Chi đã lên trên thuyền mất rồi, bọn họ chỉ còn thấy đôi canh buồm cô tịch thấp thoán nơi chân trời xa thẳm.
-------
* Lược dịch :
Kết tóc bên gối với bao nguyện cầu, muốn bên nhau cho đến lúc thanh sơn sụp đổ
Đặt một cái cân ở trên mặt nước, đợi cho đến lúc Hoàng Hà cạn khô.
Ngày đang dần dần rạng, sao Bắc Đẩu đã khuất về phương nam,
Mãi mãi không bao giờ rời bỏ, bên nhau cho tới lúc bạc đầu.
** Nguyên văn : bạch nhãn lang : sói mắt trắng. Nguyên sói sinh ra mắt đỏ quạch, dữ tợn khôn lường. Sói mắt trắng hàm ý con sói lạc loài, sinh lầm, không dữ tợn giống loài sói.
*** Lục thân : bao gồm cha mẹ, vợ(chồng) con, anh chị em.

Không có nhận xét nào: