7/7/10

Tam sinh tam thế - I

Chương I

1.

Con gái lớn của Nhược Thủy Thần Quân gả đi Đông Hải chưa tới ba năm, đã sinh cho Đông Hải Thủy Quân thêm một đứa con trai, cả hai tộc Nhược Thủy và Đông Hải đều cực kỳ vui mừng.
Đông Hải Thủy Quân kia cực kỳ đắc ý, nhân lễ đầy tháng của con trai liền mở yến tiệc phát thiếp khắp trời, ngay cả phụ thân mẫu thân hai người ở tận động Hồ Ly cũng thấy có bái thiếp đưa tới.
Phụ thân mẫu thân đã nhàn vân bên ngoài tới mấy trăm năm. Trong khi đó Tam ca đã thành hôn an cư ở đất riêng, Tứ ca đi Tây sơn tìm kiếm vật cưỡi là Tất Phương Điểu lạc đường đã lâu, nơi Hồ Ly động chỉ còn lại mình ta trông nhà.
Ta cầm lấy thiếp mời, ngẩn ra hồi lâu, lại nhớ tới việc lúc sinh ta mẫu thân lại bị khó sinh, hình như có thỉnh bà cố của Đông Hải Thủy Quân tới làm bà đỡ, đã hỗ trợ mẫu thân rất nhiều, vì thế mang theo một viên dạ minh châu, chuẩn bị đi Đông Hải một chuyến.
Bản thân ta vốn không giỏi tìm đường, nên trước khi đi, lại sang chỗ Mê cốc thụ lão ở Mê cốc bên cách vách xin một cái cành nhỏ.
Mê cốc thụ trời sinh gỗ màu đen tuyền, trên thân có mọc ra mấy đóa hoa ngũ sắc. Tuy nhiên hoa kia ngoài tác dụng chiếu sáng ban đêm, còn lại chả được việc gì. Nhưng trong lòng ta cực kỳ ái mộ mấy cái cành của mê cốc thụ, chỉ cần mang một cành trên người, sẽ không bao giờ lạc đường nữa.
Bản thể của Mê Cốc lão nhân là một cây mê cốc lớn, từ thuở Hồng Mông sơ khai đã sinh trưởng trên Chiêu Diêu Sơn ở Nam Hoang.
Khi mẫu thân đang mang thai Tứ ca lại giận lẫy phụ thân, bỏ nhà trốn đi, lạc đường tới Chiêu Diêu Sơn, tới lúc phụ thân tìm được mẫu thân, sợ mẫu thân lần sau lại tiếp tục lạc đường, liền mang cây mê cốc thụ duy nhất của Chiêu Diêu Sơn kia về Thanh Khâu, đặt trước cửa nhà.
Thanh Khâu là tiên hương phúc địa, mê cốc thụ kia nhận được tinh hoa của nhật nguyệt, hương khí bốn mùa, ba ngàn năm sau đã hóa được được thành người. Lại thêm ba ngàn năm nữa, tu luyện thành một địa tiên.
Phụ thân tặng hắn mấy thanh gậy trúc làm hạ lễ, hắn liền dùng mấy thanh gậy trúc này cùng với đám cỏ tranh, dựng tạm một căn nhà ba gian ở bên cạnh Hồ Ly động, thành hàng xóm của chúng ta.
Nhân hắn chính là tiên nhân thuộc Thanh Khâu quốc, nên cũng giống những tiểu tiên khác, gọi phụ thân một tiếng Quân thượng.
Mê cốc lão nhân tính ra cũng không già, hai ngàn năm sau khi hắn tu luyện thành người, ta đã được sinh ra, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao.
Phân nửa nữ tiên ở Thanh Khâu đều tới thỉnh mẫu thân làm mai mối cho hắn, nhưng chưa lần nào thành công.
Mê Cốc lão nhân thoạt nhìn có vẻ phong lưu, trên thực tế cũng hết sức khiêm nhường giữ lễ, mỗi lần gặp ta, đều ngoan ngoãn vái chào, cung kính gọi hai tiếng "Cô cô", làm ta rất hưởng thụ.
Lần này Mê cốc lão nhân đem cành cây đưa cho ta, thần sắc nhìn có vẻ buồn bực, chắc cũng không tình nguyện lắm, nhưng ta cũng chẳng so đo.
Một lát sau, ta liền bắt quyết gọi tới một đám mây, bay thẳng tới Đông Hải
Phía đông Đông Hải có Thập Lý Đào Hoa
Tam ca nghe nói ta muốn đi Đông Hải dự tiệc, liền đặc biệt gửi thư lại, nhắc ta tiện đường qua quý phủ của Chiết Nam xin cho huynh ấy hai bình rượu hồ đào.
Chiết Nhan là chủ nhân của Thập Lý Đào Hoa, là một lão phượng hoàng mà chính lão còn không rõ mình bao nhiêu tuổi.
Mẫu thân nói, Chiết Nhan là phượng hoàng duy nhất có từ thuở hồng hoang khai thiên lập địa. Phụ thần tự mình nuôi lão lớn lên, địa vị so với Thiên quân hiện tại còn cao hơn vài phần.
Khi ta sinh ra, thế gian này đã không còn tìm thấy chút thần tích nào của phụ thần nữa rồi.
Khi phụ thân và mẫu thân dẫn ta đi gặp Chiết Nhan, lão vuốt râu cắn môi, quay sang phụ thân nói " Đây là vị tiểu cô nương mà nương tử nhà ngươi mới sinh thêm cho ngươi sao ? Nhỏ quá, nhỏ quá "
Nguyên nhân sâu xa của mối quan hệ giữa Chiết Nhan và Thanh Khâu Quốc chủ yếu phát sinh từ mẫu thân.
Nghe nói trăm triệu năm về trước, Chiết Nhan từng cầu hôn mẫu thân, sính lễ cũng đã đưa tới cửa.
Nhưng mẫu thân lại chỉ thích cái đầu gỗ kia là cha ta, dĩ nhiên là cứng đầu cứng cổ từ chối.
Vì thế, Chiết Nhan và phụ thân đánh nhau một trận long trời lở đất, đánh xong hai người lại kết thành huynh đệ.
Năm sau, phụ thân mang đại kiệu tám người khiêng tới nghênh đón mẫu thân về Thanh Khâu, lại mời Chiết Nhan làm chủ hôn.
Tính theo bối phận, ta và mấy vị ca ca đều phải gọi Chiết Nhan một tiếng " Bá phụ"
Nhưng cho tới bây giờ, lão già mà không đáng kính, kiên quyết cho rằng mình còn rất trẻ, ai dám ở trước mặt gọi lão là lão, lão tất sẽ ghi hận nghìn nghìn vạn vạn năm.
Vì thế, mấy người bọn ta trong lòng đều thầm run mà cùng bắt chước phụ thân mẫu thân gọi thẳng tên của lão.
Chiết Nhan tuy là một tay nấu rượu rất giỏi, nhưng bản thân lại không thích yến hội ăn uống linh đình.
" Vị thượng thần bí ẩn rời khỏi tam giới, không hỏi đến hồng trần, tình thú tao nhã, phẩm vị so với tình thú còn tao nhã hơn." là hắn tự miêu tả về mình
Chúng tiên gửi thiếp mời Chiết Nhan tới uống rượu mua vui, lão thủy chung đều chỉ cười trừ.
Chúng tiên gia đều vui mừng khi thấy lão, lúc nào cũng tỏ vẻ cung kính đối với vị thượng thần có địa vị tôn quý này. Nay nhóm này cung kính triều bái, kia làng nọ cũng một mực cho rằng vị thượng thần thích nhàn tản này chỉ có thể tôn kính chứ không thể thân cận, vì thế, sau rốt tâm tư muốn thân cận với lão cũng phai nhạt dần.
Chiết Nhân ưa thích thanh tịnh, từ đó toàn tâm toàn ý bắt đầu ở lại rừng đào trồng trọt
Tới cạnh Đông Hải, ta bấm ngón tay tính thử thời gian, cho tới lúc khai yến chính thức vẫn còn tới một ngày rưỡi nữa.
Nhớ lời nhắc nhở của Tam ca, trước ta liền đi vòng qua quý phủ của Chiết Nhan một chuyến, xin lão hẳn một vò rượu Tử Đào. Chiết ra hai bình mang về cho Tam ca, một bình kèm theo dạ minh châu làm lễ tặng Đông Hải Thủy Quân, còn lại sẽ chôn ở trước hồ ly động từ từ uống dần.
Đúng vào tiết hoa đào nở rộ, suốt mười dặm hoa đào nở đầy, núi đồi tràn ngập sắc hoa đỏ rực.
Ta đi theo con đường quen thuộc hướng vào sâu trong rừng đào, liếc một cái đã thấy Chiết Nhan đang ngồi xếp bằng ở bãi đất trống gặm đào, đang cầm một trái đào, đảo mắt cũng thấy chỉ còn hột.
Chiết Nhan cười khanh khách ngoắc ta lại : “Không phải tiểu nha đầu của Bạch gia sao, thật càng lớn càng xinh đẹp, mau lại đây". Lão vỗ vỗ vào chỗ đất trống bên cạnh, nói " Ngồi đây xem nào, để cho ta nhìn kỹ một cái"
Điểm qua thần tiên trên trời dưới đất, cũng không mấy người có bối phận đủ cao để gọi ta là tiểu nha đầu.
Một tiếng tiểu nha đầu tự nhiên làm ta có cảm giác mình còn rất trẻ trung, vui vẻ vô cùng.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, Chiết Nhan liền kéo tay áo ta để lau tay.
Ta đang suy nghĩ xem mở miệng như thế nào đặng thuận lợi chiếm được vò rượu kia, chỉ nghe Chiết Nhan cười rộ nói " Ngươi đã ở Thanh Khâu mấy vạn năm, lần này đi ra ngoài một chuyến cũng tốt.”
Ta sửng sốt hồi lâu, cũng không rõ là lão nói vậy vì lí do gì, chỉ cười theo đáp " Hoa đào ở đây cũng nở rất đẹp, rất đẹp"
Lão càng cười khoái chí : " Mấy ngày trước, Bắc Hải Thủy Quân có mang theo nương tử của hắn đến nơi này nhàn nhã thưởng đào. Lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu nương tử kia, vừa nhìn qua đã thấy thực sự khả ái."

2.

Lúc này thì ta cười không nổi.
Tiểu nương tử của Bắc Hải Thủy Quân kia gọi là Thiểu Tân, tên này do chính ta đặt cho.
Cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, lúc ta cùng Tứ ca đi du ngoạn ở Động Đình Hồ, trong đám cỏ lau cao tới ngang người, đột nhiên phát hiện một con mãng xà nhỏ bị hành hạ đang hấp hối.
Ta thấy nó cũng đáng thương, liền xin Tứ ca mang nó về Thanh Khâu
Tiểu mãng xà kia đã tu thành tinh, mặc dù đang mềm oặt nằm úp sấp xuống mặt đất, nhưng vẫn có thể gắng gượng hóa ra hình người, đó là Thiểu Tân. Thiểu Tân ở Thanh Khâu dưỡng thương hai năm, thương thế cũng khỏi, nói muốn báo đáp ta, xin được ở lại.
Khi đó mẫu thân và phụ thân không mấy khi ở Thanh Khâu, hồ ly động do Tứ ca nắm quyền, Tứ ca bèn giao cho nàng làm tỳ nữ dọn dẹp nhà cửa. Trước đó hồ ly động chẳng có tỳ nữ nào, việc dọn dẹp nhà cửa này đều thuộc bổn phận của ta.
Ta thấy mình được rảnh rỗi liền mừng rỡ, cả ngày chẳng thèm về nhà, mấy chỗ Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Chiết Nhan, đảo qua đảo lại.
Mọi việc cứ yên yên ổn ổn như vậy qua hai trăm năm, một ngày, phụ thân mẫu thân trở về Thanh Châu, nói cho ta biết việc đính hôn kia. Vị hôn phu đó là Bắc Hải Vương Tang Tịch.
Lúc đó Tang Tịch là con trai thứ hai được yêu chiều nhất của Thiên Quân, vẫn còn ở trên Cửu Trùng Thiên, chưa bị đẩy tới Bắc Hải.
Thiên Quân đem việc ta và Tang Tịch đính hôn quảng bá khắp bốn biển, tám cõi, các lộ thần tiên chẳng ai không biết.
Những người quen biết mỗi lúc dạo chơi qua cửa nhà ta đều thuận tiện vào nói câu chúc mừng.
Tứ ca và ta thấy việc này phiền phức quá, liền thu thập hành trang bỏ trốn đến rừng đào của Chiết Nhan.
Cuộc bỏ trốn này vô tình đã gây ra vấn đề.
Đến lúc ăn no đào rồi, trở lại Thanh Khâu, đã không thấy Thiểu Tân đâu, lại thu được một lá từ hôn do Tang Tịch để lại, đơn giản viết, hắn và Thiểu Tân lâu ngày sinh tình, trong đời này trừ Thiểu Tân sẽ không cưới ai, thực xin lỗi ta v.v.
Ta vốn không cho việc này là to tát gì lắm. Thứ nhất, ta chưa bao giờ thấy qua Tang Tịch, chứ đừng nói là có cảm tình. Thứ hai, Thiểu Tân ở chung với ta trong khoảng thời gian cũng không lâu, mặc dù có cảm tình nhưng cũng không thể nói là sâu nặng. Thứ ba nữa là ngay cả súc vật ở trong rừng cũng có quyền được lựa chọn người phối ngẫu, chúng sinh ngang hàng, cũng không nên cưỡng từ đoạt lý mà tước bỏ quyền lợi này của Tang Tịch.
Nhưng rốt cuộc việc này lại ầm ĩ tới tận trước mặt Thiên Quân.
Thật sự cũng không phải ta gây ra sự ầm ĩ này.
Nói chính xác là chính Tang Tịch tự mình nắm tay Thiểu Tân quỳ trước toàn bộ văn võ bá quan trước mặt Thiên Quân, cầu xin được cấp cho Thiểu Tân một cái danh phận.
Chỉ trong vòng nửa ngày, việc này đã truyền ra khắp bát hoang.
Người nào cũng nói : Con gái của Bạch gia ở Thanh Khâu thật đáng thương, đang tưởng tìm được mối lương duyên tốt đẹp, mới đính hôn chưa quá ba năm đã bị nhà chồng bỏ rơi, về sau còn lập gia đình làm sao được nữa
Cũng có kẻ lại nói linh tinh "Cũng không biết cái tiểu mãng xà kia khuynh quốc khuynh thành như thế nào, nhưng làm sao so được với Cửu Vỹ Bạch Hồ trời sinh kiều mỵ ?"
Đến lúc này, phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, tam ca với Chiết Nhan mấy người mới biết ta bị từ hôn.
Chiết Nhan lập tức mang theo phụ thân, mẫu thân, lên thẳng Cửu Trùng Thiên nói chuyện phải quấy với Thiên Quân.
Mọi việc diễn ra thế nào ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết sau đó, Tang Tịch thất sủng, Thiên Quân vội vàng phong hắn làm Bắc Hải Thủy Quân, đồng nghĩa với việc bắt hắn lưu đày ở Bắc Hải. Về phần hôn sự giữa hắn và Thiểu Tân, thủy chung cũng không chịu thừa nhận.
Phụ thân đối với việc này chỉ phát biểu mỗi một câu " Tiểu tử đáng chết, thế là tiện nghi cho hắn rồi"
Chiết Nhan mặt còn dày hơn, nửa muốn xem náo nhiệt, nửa là tiếc hận, than thở " Vì một nữ nhân mà hủy bỏ cả tiền đồ, tội gì phải thế."
Khi đó ta còn trẻ, cũng không hiểu sự lắm, chỉ cảm thấy hai vai chính Tang Tịch và Thiểu Tân đó chẳng có quan hệ gì lắm đến ta, ta cũng chẳng rước mệt vào thân.
Sau đó Thiên Quân lại ban chỉ giữa triều đường. Thiên chỉ đại khái nói, tuy rằng thái tử chưa định, nhưng số mệnh của Bạch Thiển của Bạch Gia ở Thanh Khâu đã định là dâu con của Thiên tộc, tương lai sau này nhất định sẽ là nương nương.
Nói đi nói lại cũng có nghĩa là, bất kỳ kẻ nào kế nhiệm Thiên quân cũng phải cưới Bạch Thiển của Bạch gia ở Thanh Khâu.
Đây xem như long ân, bất quá long ân này quả thật quá lớn. Mấy người con trai của Thiên Quân vì sợ mang tiếng tranh thủ tình cảm dễ gây hiềm khích, trên cơ bản là không nhìn đến ta. Đương nhiên, ta cũng không bao giờ tự đi dính dáng tới họ. Mà chúng thần tiên cũng ngại mặt mũi của Thiên tộc, về cơ bản không dám mạo hiểm trở mặt với Thiên tộc cũng như phụ thân ta. Từ đó về sau, ta hoàn toàn không có ai lui tới.
Ba trăm năm trước, Thiên Quân phong trưởng tôn Dạ Hoa quân làm thái tử, kế nhiệm đế vị.
Đối với Dạ Hoa này, ta có thể nói là hoàn toàn không biết gì hết. Chỉ nghe nói sau khi Tang Tịch bị lưu đày, nhân thấy mấy đứa con trai tư chất đều tầm thường, Thiên Quân rất bực bội. May mắn thay ba năm sau, con cả là Ương Sai sinh được một đứa cháu đôn mẫn thông minh cho hắn, lúc đó mới thấy hắn vui mừng.
Đứa cháu này tên là Dạ Hoa
Y theo ý chỉ của Thiên Quân năm đó, ta với Dạ Hoa quân này nhất định phải thành thân. Trong nhà Dạ Hoa kia, nghe nói đã cưới một người tên là Tố Cẩm làm thứ phi, được mặt rồng ân sủng, còn sinh được một tiểu thiên tôn, đương nhiên không có lòng dạ nào nhắc nhở tới hôn sự với ta. Bên phía nhà ta này, mặc dầu cũng không vương vấn tới ai, nhưng nghĩ đến việc hắn kém ta gần mười vạn năm, luận bối phận ắt phải gọi ta một tiếng cô cô, luận tuổi tác khéo phải gọi ta là lão tổ tông, đương nhiên không có lòng dạ nào bức mình chủ động thúc đẩy mối lương duyên này, cứ dùng dằng cho tới nay, không cẩn thận đã thành trò cười cho cả tám cõi, bốn biển.
Bắc Hải Thủy Quân là kẻ đầu sỏ gây ra cái việc này, ta bắt đầu thấy không chỉ mệt mỏi, mà là cực kỳ mệt mỏi, tự nhiên là phải bực mình với kẻ đã gây ra.
Thiết nghĩ lần này Chiết Nhan đặt biệt nhắc tới Bắc Hải Thủy Quân, cũng không phải gây chuyện thêm với ta, mà là muốn tính toán gì đó, vì thế ta vội vàng làm ra vẻ cực kỳ hứng thú, chăm chú lắng nghe.
Miệng lão càng cười càng thêm đắc ý : " Tiểu nương tử kia nghén muốn chết, bất quá mấy vạn năm trôi qua, đã sinh cho Bắc Hải Thủy Quân thêm ba người con, đứa hiện tại trong bụng này, nghe nói là đứa thứ tư, có thể thấy tiểu mãng xà sinh giỏi thật. Tiểu nương tử kia bị nghén, cả ngày chỉ muốn ăn đào, tiết này, đào mới ra hoa, nếu muốn ăn đào, trên trời dưới đất, trừ nơi này của ta, cũng không kiếm ra chỗ nào khác. Bắc Hải Thủy Quân cuối cùng đành mặt dầy tới cửa, hắn tới cầu như vậy, ta không cho cũng thấy ngại ngùng."
Ta từ chối cho ý kiến, cúi đầu mân mê gấu váy. Đối với hành động yêu ghét rõ ràng này của lão, ta cũng thấy hơi bực mình.
Lão lại bật cười " Ngươi xem mặt ngươi kìa, tái mét rồi. Không phải mấy trái Tị Tử Đào* sao ?"
Ta ngẩng mạnh đầu, đại để là động tác này quá đột ngột, vô ý đập thẳng vào thái dương của lão.
Lão vẫn không thèm để ý, liền làm bộ chế nhạo ta : “Xem đi, xem đi, nghe nói ta tặng mấy trái tị tử đào cho đôi vợ chồng ngọt ngào mới qua đây, lập tức mềm lòng phải không. Thực ra mà nói, mấy trái tị tử đào kia bất quá cũng chỉ làm cho nhà Bắc Hải Thủy Quân này mấy vạn năm tới không sinh thêm được đứa thứ năm mà thôi, chẳng tổn hại bao nhiêu phúc khí của hắn, mà cũng chẳng tổn hại được chút âm đức nào của ta.”
Thật ra mà nói, Bắc Hải Thủy Quân sinh thêm đứa thứ năm cũng chẳng liên quan gì đến ta, tị tử đào kia ăn cũng không gây chết người. Năm đó nếu không phải hắn từ hôn, cũng không gây ra một đống sự phiền nhiễu thế này. Lần này Chiết Nhan cho hắn chút giáo huấn, thật ra ta cũng hơi tán thưởng. Nhưng nếu Chiết Nhan nghĩ rằng ta mềm lòng, ta cũng không cần nói thêm cái gì, đành yên lặng mà chịu. Hắn lại trấn an ta, đại ý Thiên Quân cả nhà toàn bọn khốn khiếp, đời đời con cháu vô cùng vô tận đều là lũ khốn khiếp rụt đầu.
Mắng xong Thiên Quân liền cùng ta nói chuyện phiếm.
Bọn ta mấy vạn năm không gặp, nghĩ đến lão cũng là nhàn phát cuồng, mấy chuyện vặt vãnh linh tinh cũng lôi ra kể hết cho ta.
Mới đầu ta cũng nhớ tới cái bình rượu hoa đào kia, bất quá nói nhăng nói cuội một hai câu, rốt cuộc quên sạch.
Đến tận lúc màn đêm buông xuống, Chiết Nhan mới nhắc nhở : " Tiểu Tam kia có dặn ta chế cho hắn hai bầu rượu, ta chôn ở dưới đám lá dưới gốc cây lê cạnh Bích Dao trì ở sau núi, tối nay ngươi nghỉ ngơi ở bên đó, thuận tiện đào mấy bầu rượu kia lên mang về cho tiểu Tam, chỉ được hai bầu, không được đánh đổ, không được uống trộm.”
Ta liền bĩu môi : " Ngươi cũng thực keo kiệt"
Lão nghiêng người sang nhẹ nhàng vuốt tóc ta : " Rượu đó thật ngươi không uống trộm được, nếu thật sự muốn uống, đợi trời sáng đến hầm rượu của ta, mang được bao nhiêu ta cho ngươi mang đi bấy nhêu.
Ta tất nhiên là cúi chào tạ ơn, trong lòng lại thầm quyết định, hai hồ rượu đào hoa kia ta tất phải uống trộm rồi, mà hầm rượu của lão cũng phải mang đi tất.

-----
* Tị Tử Đào : Đào cấm sinh.