Chương VIII
1.
Sáng sớm ngày thứ hai, ta chui từ trên giường xuống vệ sinh buổi sáng một cách đơn giản, uống nửa chén nước trà, vừa uống vừa nhìn ra ngoài cửa động, chờ Da Hoa tới dẫn ta đi tản bộ trong rừng. Ta thật không hiểu nổi hắn mắc cái bệnh gì, sáng sớm nào cũng phải đi dạo quanh động hồ ly, còn nhất quyết dẫn theo ta, làm ta cũng phải chịu tội theo.
Bên cạnh động hồ ly cũng chẳng có cảnh trí gì đẹp, chỉ có mấy khoảnh rừng trúc với mấy con suối nhỏ trong vắt, đi một hai lần còn thấy đẹp, chứ đi nhiều quá cũng thấy phát ngán. Thế nhưng đã qua tới mười ngày nửa tháng rồi, mà hắn vẫn hăng hái không biết mệt mỏi, khiến ta cực kỳ bội phục.
Thong thả đi ra ngoài cửa động, nghe thấy tiếng tí ta tí tách bên ngoài, mới biết trời mưa. Ta cố gắng kìm nén tâm trạng hào hứng, đặt nửa chén trà còn lại lên bàn, nhanh chóng về phòng tiếp tục vùi đầu ngủ.
Còn chưa thấy cơn buồn ngủ kéo đến, đã nghe thấy có tiếng bước chân không nhanh không chậm tới gần.
Ta vừa mở to mắt ra nhìn đã thấy Dạ Hoa ở trước đầu giường, tỏ vẻ buồn bã nói " Hôm nay không biết Thủy quân phương nào làm mưa, đành phiền Dạ Hoa quân không ra ngoài đi dạo, tạm thời buồn chán ở lại trong động một ngày nhé.”
Dạ Hoa quân chỉ hơi nhếch mép cười, không nói gì.
Ai ngờ cục bột nhỏ đáng lẽ phải đang ngủ say trên giường lại ló đầu ra từ phía sau lưng Dạ Hoa, nhanh nhẹn nhảy bổ vào trên giường ta. Hôm nay nó mặc một bộ quần áo gấm rực rỡ thêu vân lấp lánh, làm nổi bật lên đôi bàn tay nhỏ nhắn với khuôn mặt phúng phính trắng hồng. Ta đang choáng váng trước bộ quần áo rực rỡ này, đã thấy nó ôm lấy cổ ta, giọng nũng nịu : " Phụ quân nói hôm nay sẽ dẫn chúng ta đi phàm giới du ngoạn, sao mẫu thân còn nằm trên giường không chịu dậy ?"
Ta vô cùng sửng sốt.
Dạ Hoa thuận tay đưa tấm áo khoác đang vắt trên bình phong phía bên ngoài cho ta, nói : " May mà hôm nay trên phàm giới không bị mưa."
Ta cũng không hiểu Dạ Hoa đang muốn gì nữa.
Nếu nói rằng hắn không thông thuộc phàm giới, cần người dẫn đi, thì chỉ cần kêu một thần thổ địa dẫn đường là được. Mặc dù hồi đó ta ở Côn Luân học nghệ cũng thường xuống phàm giới chơi, nhưng cũng không nhớ đường, muốn ta dẫn đi, hiển nhiên không hay gì. Có điều đôi mắt to tròn long lanh như nước của cục bột nhỏ đang nhìn chằm chằm vào ta đầy chờ đợi, ta cũng không dám tìm ra cái cớ gì nữa.
Vừa cưỡi lên mây, ta đã nhanh chóng biến hóa, biến thành một nam tiểu tiên, rồi dặn cục bột nhỏ : "Bây giờ ngươi gọi phụ quân ngươi là phụ thân, còn ta, gọi là nghĩa phụ nhé."
Cục bột nhỏ không hiểu tại sao, có điều từ xưa tới nay nó vẫn nghe lời ta, liền ngoan ngoan vâng dạ.
Dạ Hoa kia cũng không chú tâm lắm, chỉ biến áo choàng cho giống với áo choàng hiện tại ở dưới phàm giới, quay sang nhìn ta cười nói : "Trông nàng ăn vận như vậy cũng thật tiêu sái."
Ta cũng vòng hai tay nhẹ nhàng thi lễ với hắn, cười nói : " Khách khí quá."
Lần này một lão thần tiên, một thanh niên thần tiên và một tên nhóc thần tiên ba người chúng ta cũng đến một cái thị trấn phồn hoa.
Dọc đường, cục bột nhỏ nhìn đông nhìn tây hô to gọi nhỏ, nhìn cái gì cũng thấy kỳ lạ, thể diện của Thiên tộc mất sạch không còn sót lại chút nào. Nhưng Dạ Hoa cũng chẳng câu thúc, chỉ cùng ta đi chậm rãi phía sau, mặc cho nó chạy nhảy vui vẻ.
Chợ của phàm giới kia cũng náo nhiệt hơn Thanh Khâu nhiều.
Ta hơi phe phẩy cây quạt, đột nhiên nhớ ra hỏi Dạ Hoa : " Sao hôm nay tự nhiên nổi hứng tới phàm giới thế. Ngày hôm qua ta nhớ cái tiểu tiên Già Quân kia ôm đến một chồng công văn lớn, nhìn thần sắc của hắn, cũng không phải là một đống công văn dễ giải quyết.”
Hắn liếc nhìn ta một cái nói : " Hôm nay là sinh nhật A Ly"
Ta a lên một tiếc, khép cây quạt lại nói : " Ngươi cũng thật chẳng tốt chút nào cả, chuyện lớn như vậy, ngươi không nói cho ta trước mấy ngày. Ngày hôm nay cũng không mang thứ gì quý giá, dù sao nó cũng gọi ta một tiếng mẫu thân, sinh nhật nó ta lại không có đại lễ, lại thành một kẻ không có lương tâm.”
Hắn không để tâm, nói : "Nàng muốn đưa đại lễ gì, dạ minh châu à ?"
Ta kinh ngạc nói : " Sao ngươi biết ?"
Hắn nhíu mi cười : " Trên thiên cung mấy lão thần tiên trong tiệc rượu vẫn hay nói chuyện phiếm, trong đó có nhắc đến vụ tặng lễ vật của nàng. Nghe nói đây là thói quen rất nhiều năm không thay đổi của nàng, lễ vật mang tặng đều là dạ minh châu, tiểu tiên thì châu nhỏ, lão tiên thì châu lớn, thập phần công bằng. Ta chỉ nghĩ dạ minh châu kia cực kỳ quí giá, a Ly còn nhỏ cũng không nhìn ra được, nàng tặng cho nó cũng uổng phí, thà rằng ngày hôm nay dẫn nó đi chơi một ngày, cho nó vui vẻ còn hơn."
Ta sờ sờ mũi, cười gượng một tiếng " Ta có một viên to bằng nửa người, nhìn từ xa giống như một mặt trăng nhỏ, nếu đem đặt trong Khánh Vân điện, đảm bảo nó còn sáng hơn cả cung điện của Mão Nhật Tinh Quân. Cái thứ đó chính là thứ độc nhất trong tứ hải bát hoang....."
Ta đang nói rất cao hứng, đã bị kéo mạnh, liền ngã vào trong lòng hắn. Một cái xe ngựa chạy vụt qua như điên.
Dạ Hoa khẽ cau mày, hai con ngựa đang chạy như điên ở xa kia đột nhiên dừng lại, dựng hai vó trước lên hí vang, cái xe ngựa bằng gỗ đang chạy như bay đổ rầm xuống đất. Xa phu từ trên ghế lăn xuống, lau mồ hôi nói : " Lạy trời phù hộ, hai con ngựa điên này cuối cùng đã dừng lại."
Cục bột nhỏ mới vừa rồi còn chạy lăng quăng ở phía trước, bây giờ đã chui ra từ dưới bụng ngựa, ôm trong lòng một tiểu nữ oa đang bị dọa sợ chết khiếp. Tiểu nữ oa kia tính ra còn cao hơn cục bột nhỏ, nhìn qua giống như bị nó bị túm ngang eo kéo đi.
Trong đám người đột nhiên có một bóng nữ nhân lao nhanh ra, nhanh tay đoạt lấy nữ oa từ trong tay cục bột nhỏ kia, vừa khóc lớn vừa nói : " Làm mẫu thân sợ muốn chết, làm mẫu thân sợ muốn chết."
Tình cảnh này nhìn thật quen mắt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của mẫu thân, bộ dáng khóc lóc thê thảm, ôm chặt lấy ta nói : " Hai trăm năm nay con đi những đâu, sao lại thành như thế này ...."
Ta lắc lắc đầu, đoán đó là ma chướng. Năm đó lúc còn ở trong Viêm Hoa Động, mặc dù ta với Mặc Uyên suýt nữa cùng nhau lên tầng trời Ly Hận, mẫu thân cũng không thất thố như vậy, huống hồ chưa bao giờ ta tự tiện rời khỏi Thanh Khâu tới hai trăm năm. À, nhưng năm trăm năm trước, lúc Kình Thương phá Đông Hoàng Chung thoát ra, sau một hồi ác chiến với hắn, ta cũng ngủ một mạch hai trăm năm.
Cục bột nhỏ chạy về trước mặt bọn ta, ngây thơ hỏi : " Phụ thân, tại sao người lại ôm nghĩa phụ ? "
Khung cảnh vừa rồi làm người ta thực sự kinh hãi, làm phố xá vốn cực kỳ náo nhiệt bỗng trở lên thanh tĩnh, vì thế tiếng trẻ con trong trẻo vang lên thật rõ ràng.
Hai bên hàng phố mới vừa rồi còn kinh hãi vì mấy thớt ngựa điên, lập tức chuyển ánh mắt sáng quắc sang phía bọn ta, ta vội cười gượng hai tiếng, tránh khỏi lồng ngực Dạ Hoa phất phất tay áo nói " Ta vừa bị ngã, bị ngã."
Cục bột nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói : " May mà ngã vào trong lòng phụ thân, chứ không nghĩa phụ mỹ mạo như vậy, nếu ngã xuống đất làm mặt mày xây xát, phụ thân đau lòng muốn chết, mà a Ly cũng đau lòng muốn chết." Nó suy nghĩ một chút, rồi quay mặt sang hỏi Dạ Hoa : " Phụ thân, người nói có phải vậy không ?"
Những ánh mắt sáng quắc như đèn pha lập tức chiếu thẳng về phía Dạ Hoa, hắn vẫn lơ đễnh vuốt cằm đáp : " Phải."
Một vị cô nương bán bánh canh ở bên cạnh hoảng hốt nói : " Sống lâu như vậy, cuối cùng ta cũng thấy được một đôi đoạn tụ." Ta vội vàng mở quạt, che khuất nửa khuôn mặt, vội vàng lẫn vào trong đám người. Cục bột nhỏ ở phía sau gọi to mấy tiếng nghĩa phụ, nghĩa phụ. Dạ Hoa buồn cười nói : " Mặc kệ nàng, nàng chỉ xấu hổ thôi."
Ta cực kỳ bực bội, xấu hổ, xấu hổ, có mà xấu hổ cái đầu ngươi á.
Gần trưa, bọn ta chọn một cái tửu lâu nằm bên hồ ở cuối phố để dùng cơm.
Dạ Hoa lựa một cái bàn hai người nằm trên lầu hai gần cửa sổ, kêu một bầu rượu cùng mấy món ăn tầm thường của hạ giới. A di đà phật, may mắn là không có cá.
Từng đợt gió nhẹ thổi đến, làm người ta cũng thập phần thoải mái.
Chờ đồ ăn cũng rảnh rỗi, cục bột nhỏ mới đổ một đống đồ vừa mua được ra trên bàn xem thử. Trong đó còn có hai cái mặt nạ, nhìn cũng rất thú vị.
Đồ ăn còn chưa mang lên, tên bồi bàn của tửu lâu đã dẫn hai người tới bàn ta. Một vị đạo cô còn trẻ vóc dáng yểu điệu, còn tên tôi tớ phía sau trông cũng thấy quen mắt. Ta nhớ một chút, hình như chính là tên đánh xe ngựa trên phố lúc vừa nãy.
Tên bồi bàn của tửu lâu cứ cúi đầu xin lỗi mãi.
Ta nghĩ bất quá cũng chỉ là một bữa cơm, mà tửu lầu tầng trên tầng dưới đều đầy chặt khách nhân, liền ôm cục bột nhỏ vào trong lòng, nhường cho bọn họ hai chỗ.
Vị đạo cô kia ngồi xuống liền tự rót trà, uống hai hớp rồi mới quay sang Dạ Hoa định nói, ai ngờ đã ngây người ra, không nói được câu nào.
Cũng chẳng trách được nàng, lúc này Dạ Hoa kia đang mang dáng vẻ một vị Thần Quân lạnh lùng, khác hẳn với dáng vẻ thân thiết hòa thuận lúc hắn cầm cái muỗng xào rau ở bếp nhà ta.
Ta liền giúp cục bột nhỏ dọn dẹp đống đồ chơi ở trên bàn.
Đạo cô kia lại uống một hớp trà nữa, có vẻ như đã suy nghĩ cực kỳ kỹ càng, duyệt trước những lời định nói ra.
Nàng nói : " Trên chợ vừa rồi, đúng là phiền tiên quân cứu giúp, giúp Diệu Vân tránh khỏi được một trận tai kiếp"
Ta kinh ngạc nhìn về phía nàng, ngay cả Dạ Hoa cũng quay sang nhìn.
Đạo cô Diệu Vân kia lập tức cúi đầu, hai má ứng hổng tới tận tai.
Hóa ra đạo cô kia cũng không phải là một đạo cô bình thường, chỉ liếc mắt một cái dã có thể nhìn thấu suốt thân phận tiên nhân của DạoHoa, lại biết vừa rồi Dạ Hoa đã làm phép. Nhìn nàng bất quá chỉ cần hơn mười năm nữa là cũng có thể phi thăng.
Dạ Hoa liếc nàng một cái, liền quay mặt đi, thản nhiên nói : "Thuận tay thôi, cô nương không cần khách khí"
Đạo cô Diệu Vân kia hai tai đỏ bừng, cắn môi nói : " Dù tiên quân chỉ tiện tay, nhưng cũng là đại ân của Diệu Vân. Lại không biết, liệu tiên quân có thể hay không, cho Diệu Vân biết danh tự của tiên quân, đợi đến lúc Diệu Vân phi thăng, tất sẽ đến quý phủ của tiên quân báo đáp ân tình"
Cười chết mất, vị đạo cô này, vị đạo cô này, không phải đang mơ xuân mộng đấy chứ ?
Lúc này ta lại nhớ tới quy tắc thu đồ đệ của Côn Luân, không câu nệ tuổi tác xuất thân, chỉ không thu nữ tiên. Nghĩ lại chắc Mặc Uyên cũng từng gặp phải mấy cái vụ khó xử như thế kia, sau mới ngộ ra được cái đạo lý như vậy.
Khuôn mặt của hai người bọn họ sinh ra như vậy, bảo sao không đào hoa.
Dạ Hoa nhấp một ngụm trà, vẫn nói một cách lạnh nhạt : " Có nguyên nhân mới có kết quả, cô nương ngày hôm nay nhận được kết quả như vậy, tất là nhờ lúc trước là kẻ thiện nhân, không liên quan gì đến bản quân. Cô nương không cần khư khư giữ mãi trong long."
Đạo lý này nói quả không sai, đạo cô Diệu Vân cắn môi hồi lâu, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Lúc này ta và cục bột nhỏ đã thu thập sạch sẽ mấy món đồ lăng nhăng ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, nàng cũng cười đáp lễ, nhìn thấy cục bột nhỏ ở bên với đôi mắt hau háu chờ đồ ăn, liền nhỏ nhẹ nói " Vị tiểu tiên này dáng vẻ cũng thật xinh xẻo dễ thương."
Ta khiêm tốn nói : " Lúc nhỏ tuy đáng yêu một chút, nhưng trưởng thành không biết sẽ ra sao. Quê nhà ta có một vị tiểu tiên, lúc còn nhỏ trông cũng thập phần đáng yêu, nhưng ba ngàn năm sau, lúc mới trở thành thiếu niên, trông dáng vẻ lại cực kỳ bình thường."
Cục bột nhỏ nắm tay áo của ta kéo kéo, trông dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Cười chết mất, không mấy khi được bắt bẻ người khác, lại được giả vờ khiêm tốn nữa chứ.
Dạ Hoa bưng chén lên cười nhẹ nói với ta : " Nam hài tử dáng vẻ bên ngoài đẹp đẽ để làm gì, ví dụ như lúc cần đánh nhau, giơ khuôn mặt dễ nhìn ra không bằng giơ nắm đấm hữu dụng ra." Uống một ngụm trà, rồi lại nói tiếp : "Mà nghe nói, con gái giống cha, con trai giống mẹ, theo ta thấy, sau này a Ly có trưởng thành, dáng vẻ cũng không tệ mấy"
Cục bột nhỏ đang rơm rớm nước mắt, lập tức đã lấy lại tinh thần, nhìn Dạ Hoa với vẻ đầy yêu thương, vẻ mặt như hận không thể dịch sang bên hắn một chút.
Ta ho nhẹ một tiếng nói với vẻ đầy yêu thương : “Mặc kệ sau này lớn lên nó thành dáng vẻ như thế nào đi chăng nữa, vẫn là máu thịt của ta, trong lòng ta vẫn mãi mãi có nó."
Cục bột nhỏ lập tức quay đầu sang nhìn ta, nước mắt lưng tròng, dịch sát vào ta đến mức không còn một khe hở.
Dạ Hoa cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
2.
Rượu được mang lên trước, không lâu sau đồ ăn cũng được mang lên liền. Tên bồi bàn nói không sai, bầu rượu hoa quế được hâm nóng rất vừa.
Mão Nhật Tinh Quân hôm nay rất dễ chịu, nắng mà không gắt, trên bầu trời còn lảng bảng mấy đụn mây, làm đám cây xanh cũng rợp bóng mát mẻ.
Cảnh trí như ngày hôm nay, uống chút rượu đã thấy thi hứng tràn trề, có điều đạo cô Diệu Vân với xa phu kia không uống rượu, Dạ Hoa uống cùng ta hai ba chén, thì cũng không uống nữa, lại còn kêu bồi bàn thu dọn chén trên bàn, làm người ta cực kỳ mất hứng.
Đến lúc ăn cơm, Dạ Hoa như trúng gió, cố tình gắp thức ăn cho ta, món nào cũng gắp một chút, lại còn mỉm cười rất dịu dàng thân mật, nói : " Đây là thứ ngươi thích ăn, ăn nhiều một chút" hoặc." Mặc dù ngươi không thích ăn thứ này, nhưng nó tốt cho cơ thể, ngươi gầy như thế, không tự biết chăm sóc chính bản thân mình, lại khiến ta đau lòng". Tuy biết rằng hắn mượn ta làm lá chắn, nhưng buồn nôn một trận suýt chết.
Đạo cô Diệu Vân ngồi ở đối diện nghe vậy cũng cực kỳ khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hơn so với bình thường. Xa phu kia thấy tình cảnh cũng không hay ho lắm, dùng qua loa một bát cơm rồi dẫn chủ nhân hắn đứng dậy cáo từ.
Dạ Hoa rốt cuộc cũng dừng tay không gắp thức ăn cho ta nữa, ta thở phào nhẹ nhõm. Hắn liền nói chậm rãi : " Nàng không nghe lọt tai mấy lời tâm tình như vậy, sau này phải làm sao mới được ?"
Ta không thèm để ý đến hắn, chỉ cắm cúi ăn cơm.
Cơm chưa xong, tiểu tiên Già Quân đã đột ngột xuất hiên. Cũng may hắn đã ẩn hình, nếu không đột nhiên có một cái người sống to đùng chợt xuất hiện giữa không trung nhìn chúng sinh nghiêm nghị, thì ai mà chịu đựng nổi.
Hắn bẩm báo cái gì đó mà ta cũng không rõ lắm, đại khái là có một phong hàm cần xử lý gấp.
Dạ Hoa ừ một tiếng, quay sang nói với ta : " Buổi chiều nàng tạm thời trông coi A Ly, ta về thiên cung một chuyến, đến tối sẽ lại tìm hai người"
Ta đang ngậm cơm lúng búng trong miệng, không thể nói được, đành gật đầu đồng ý.
Ra khỏi tửu lâu, ta nhìn quanh hai bên, đang lúc giữa trưa, đám hàng rong phần lớn thu hàng vào dưới mái hiên, nếu không có vị trí nào tốt thì đã don dẹp rồi về nhà, có phần vắng vẻ.
Lúc ra thanh toán, bồi bàn thấy ta thưởng cho nhiều, liền ân cần hướng dẫn ta, rằng, lúc này nên đi tới Mạn Tư Trà nghe kể chuyện, cái quán trà kia tuy giá hơi cao một chút, nhưng kể chuyện cũng không chán lắm.
Ta thấy trên thiên cung cũng không có vị tiên quan nào kể truyện, liền dắt cục bột nhỏ, muốn cho nó đi xem một phen cho biết.
Mạn Tư Trà là một phòng trà, kể chuyện là một lão tiên sinh râu tóc um xùm tầm năm chục tuổi, truyện kể lần này là "dã hạc báo ân"
Cục bột nhỏ chưa từng thấy qua chuyện như thế này, hai mắt sáng ngời, lúc thì mỉm cười đồng tình, khi lại nắm chặt hai tay khẩn trương, lúc lại thở dài đầy đồng cảm. Bởi vì ở chỗ Chiết Nhan cũng rất nhiều sách hay, nên ta cũng không hứng thú lắm với mấy cái chuyện cổ tích tưởng tượng này, chỉ kêu một bình nước trà, ngồi dưỡng thần bên cạnh.
Nhoáng một cái đã tới quá chiều. Đến lúc vị tiên sinh kể chuyện sách kia vỗ bàn một tiếng, nói : " Muốn biết tiếp theo thế nào, xin mời lần sau lại tới", ngoài phố đã rực rỡ ánh đèn.
Ta mơ mơ màng màng tìm cục bột nhỏ, chỗ ngồi nguyên là của hắn hiện giờ không một bóng người. Ta cũng là kẻ cơ trí, cơn buồn ngủ bay sạch một nửa.
Cũng may ta mang theo một cái gương thủy tinh. Cái gương thủy tinh này ở đất tiên bất quá chỉ là dùng để trang điểm, nhưng ở phàm giới lại trở thành một công cụ tìm người rất tốt.
Ta yên lặng ghi tên và ngày sinh của cục bột nhỏ lên trên mặt kính, ngay lập tức có một đạo bạch quang hiện ra sáng lòa. Ta vừa nhìn theo đạo bạch quang kia, suýt nữa đánh rơi gương ngã nhào.
Mẹ ơi.
Quả thật cục bột nhỏ đúng là đang ở trong một sương phòng, bất quá nó không phải là một cái sương phòng bình thường.
Trong phòng có một cái giường lớn làm bằng gỗ đàn mộc chạm trổ hoa văn, trên giường có một đôi uyên ương ăn mặc thập phần mát mẻ. Nam tử phía trên đã cởi trần, nữ tử phía dưới cũng chỉ còn một cái yếm đỏ thắm. Phụ nữ con nhà lành ở phàm giới đương nhiên không ăn mặc chướng mắt như vậy, ta suýt ngất xỉu, miễn cưỡng đứng dậy túm tay một người qua đường hỏi : " Huynh đài, ngươi có biết thanh lâu của thị trấn này ở chỗ nào không ?"
Hắn liếc mắt nhìn ta từ đầu đến chân, rồi chỉ một tòa lầu đối diện với Mạn Tư Trà. Ta liền nói cảm ơn, vội vàng chạy đi.
Sau lưng loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn than thở : " Một vị công tử hào hoa phong nhã thế kia, ai ngờ cũng là một kẻ sắc lang, nghĩ tới tình trạng suy đồi của thế gian hiện nay mà thật đau lòng"
Mặc dù ta đã biết cục bột nhỏ ở thanh lâu, nhưng cũng không rõ là nó ở gian phòng nào. Vì không muốn nhiễu loạn công việc làm ăn của chủ chứa, ta đành bắt quyết làm phép ẩn thân, tìm từng gian phòng một.
Tìm tới gian thứ mười ba, cuối cùng ta mới thấy cục bột nhỏ đang chống cằm trầm tư nằm lơ lửng giữa không trung. Ta vội thò tay túm lấy nó xuyên tường đi ra, lúc đó đôi dã uyên ương trên giường kia bắt đầu hôn môi rất vui vẻ.
Mặt ta đỏ bừng tới tận mang tai.
Cảnh giường chiếu kia tính ra cũng chưa phải nóng bỏng lắm. Năm đó lúc lên Côn Luân làm đệ tử, lúc mới hạ phàm, ta vốn rất ham học hỏi, từng đọc rất nhiều xuân cung. Từ loại tầm thường bán đầy trên mặt phố ba đồng một quyển, cho đến những bản in giới hạn gối đầu giường trong vương cung của hoàng đế, nam với nữ, thậm chí cả nam với nam, ta cũng đều xem qua. Khi đó ta có thể mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bình tĩnh như một gốc cây mục. Nhưng lần này không giống vậy, ta đang cùng đi với một thằng nhóc vừa ra khỏi đông cung, làm cho cái mặt già này cũng phải đỏ lên, thực xấu hổ khi nhận của nó mấy chữ mẫu thân.
Bên ngoài sương phòng mặc dù cũng là nơi càn rỡ, nhưng thật may mắn, là đám lãng tử này còn ăn mặc xiêm y đầy đủ một chút.
Cái tòa nhà này tịnh không tìm ra một nơi thanh tịnh.
Một nha hoàn mặc áo hồng cầm một đĩa bánh đậu xanh đi lướt qua bên cạnh người bọn ta. Cục bột nhỏ hít hít mấy cái, lập tức hiện hình đuổi theo, ta ở phía sau cũng chỉ còn cách hiện hình đi theo. Nha hoàn kia thấy cục bột nhỏ đáng yêu, liền nhéo nhéo má nó mấy cái, lại quay đầu lại cười cười với ta, hai gò má thoáng ửng hồng, đưa luôn đĩa điểm tâm cho cục bột nhỏ.
Ta kéo cục bột nhỏ ra một góc của hàng hiên, suy nghĩ hồi lâu không biết phải giáo huấn nó như thế nào, làm cách nào để nó biết đúng hay sai. Hôm nay là là sinh nhật nó, Dạ Hoa nói ta chiều chuộng nó một chút, hôm nay lại để cho nó gặp mấy cái sự này, thật đúng là không để phúc cho con cháu.
Ta suy nghĩ cặn kẽ một lúc, cuối cùng trưng ra một bộ mặt tươi cười, cực kỳ dịu dàng hỏi nó : " Kể chuyện sách kia không chán lắm, mới đầu ngươi nghe cũng rất hứng thú, vừa liếc mắt một cái, tại sao ngươi đã chạy tới một nơi, à à, một tòa nhà như thế ?
Cục bột nhỏ nhíu mày nói " Mới vừa rồi ở trên đường có một người béo tròn ngang nhiên hôn một vị tiểu thư, vị tiểu thư này không cho cái người béo tròn kia thân mật, người béo tròn kia thấy vậy liền nổi giận, sau đó có mấy người trông kỳ quái bên cạnh hắn liền vây lấy vị tiểu thư. Vị tiểu thư kia có vẻ hoảng sợ thật sự, con không đành lòng, muốn đi cứu nàng. Đến lúc con chạy xuống lầu, đã không thấy bóng dáng của bất kỳ ai trong bọn họ, đại thúc bên cạnh có mách với con, vị tiểu thư kia đã bị vị mập nọ mang vào trong hoa lâu này. Con sợ bọn họ đánh nàng, nên muốn chạy vào tìm nàng, nhưng mấy vị đại nương trước cửa nhất định không cho con vào, con không còn cách nào khác, đành ẩn thân tiến vào. Mà lạ thật, không hiểu vì sao vị đại thúc kia lại nói đây là tòa hoa lâu, con tìm khắp lầu trên lầu dưới, cũng chẳng thấy có bông hoa nào cả.”
Ta bị câu nói sau cùng kia của hắn làm sợ chết khiếp suýt nhảy dựng lên, cục bột nhỏ ơi là cục bột nhỏ, không biết ngươi đã thấy được những cái gì ghê gớm hơn rồi.
Cục bột nhỏ này nếu chiếu theo tuổi tác của phàm nhân, bất quá mới ba tuổi, tính cách còn chưa ổn định, cần quan tâm nhiều. Phu quân nó ở bên nó suốt ba trăm năm không có vấn đề gì, đến phiên của ta, lại khiến nó gặp một chút chuyện không nên gặp, nảy sinh một chút ý tưởng không nên nảy sinh, để ma chướng nhập động tiên, phu quân nó tất liều mạng với ta.
Ta nuốt nước bọt, lại nghe nó nói : " Đến lúc con tìm được cái người béo tròn kia, hắn đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, mà vì tiểu thư kia đã có một vị ca ca vận bạch y đứng cạnh ôm lấy nàng, con thấy không có việc gì, muốn quay lại nghe kể chuyện tiếp, ai ngờ xuyên qua nhầm tường, vào một gian sương phòng khác."
Đúng rồi, năm đó học Thôi Diễn Thuật không được giỏi, ta và Thập sư huynh thường bị Mặc Uyên trách phạt, liền đến phàm giới xả bực bội, hay biến ra một vị bán tiên, mở cửa hàng xem tướng số ở trên phố. Lúc đó, cứ vài ba ngày hai người bọn ta đều có thể gặp cảnh phụ nữ con nhà lành bị ác bá trêu chọc. Nếu là phụ nữ chưa lấy chồng, tất có vị thiếu niên hiệp sĩ đi ngang qua rút đao tương trợ. Nếu là phụ nữ đã có chồng, tất không biết ở đâu chui ra vị trượng phu của nàng rút đao đòi lại công bằng. Tuy một bên là vị hiệp khách, một bên là một vị trượng phu, nhưng chả hiểu sao đều phải mặc bạch y cả.
Cục bột nhỏ quẹt mũi nhăn nhó hồi lâu rồi mới nói tiếp : " Trong gian phòng kia có hai người ôm lấy nhau ở trên giường cuộn thành một đống, con thấy họ trông rất hay, nên mới dừng lại một chút xem họ muốn làm cái gì."
Tim ta đập mạnh một cái, run rẩy hỏi : " Ngươi thấy những gì ?"
Hắn trầm tư nói : " Ôm ấp nhau này, sờ soạng nhau này." Sau một lúc lâu, mới lắp bắp hỏi ta " Mẫu thân, bọn họ đang làm cái gì vậy ?"
Ta nhìn trời một lúc, suy nghĩ một lúc, rồi mới nghiêm nghị nói : " Phàm nhân tu đạo, có một môn gọi là song tu hòa hợp, ở đây hai người bọn họ, ha ha, là song tu hòa hợp, song tu."
Cục bột nhỏ hiểu ra liền đáp : " Phàm nhân cũng một lòng hiếu học, ham thích tu đạo thật."
Ta cười gượng hai tiếng.
3
Vừa mới xoay người lại, ta không để ý đột nhiên đâm sầm vào một bộ ngực rắn chắc, người nồng nặc mùi rượu.
Ta xoa xoa mũi lùi lại phía sau hai bước, chăm chú nhìn thử, chỉ thấy trước mặt một vị nhân huynh tay cầm chiết phiến vẻ mặt tức giận, đôi mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm vào ta. Nhìn qua thấy mặt mũi cũng không tệ lắm, trong ruột gan lại thấy lửa nóng hừng hực, da dẻ thâm xì xám xịt. Ồ, chắc là đắm chìm trong song tu hoan lạc, thận có vẻ hơi hỏng.
Vị huynh đài kia tiêu sái chỉ quạt về phía ta, nói : " Vị công tử này thật là đẹp trai, bổn vương rất ngưỡng mộ.”
Khụ khụ, hóa ra là một vị hoa hoa vương gia. Ta bị cây quạt của hắn quạt mùi rượu tới, miễn cưỡng chắp tay nói : " Đâu có đẹp đẽ gì đâu ạ", rồi vội túm lấy cục bột định xuống lầu.
Hắn nghiêng người chắn ở trước mặt ta, nhanh chóng túm lấy tay ta, nuốt nước bọt cười nói : " Tay thật mềm mại trắng trẻo"
Ta ngây người.
Hồi xưa ta từng xuống phàm thế du lịch học hỏi kinh nghiệm, nữ tử xuất đầu lộ diện mới hay gặp phải những cuộc gặp gỡ bất ngờ, không ngờ là bây giờ đến cả nam tử cũng không được an toàn.
Cục bột nhỏ đang ngậm một miếng bánh đậu xanh trong miệng, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn vị nhân huynh cầm quạt kia.
Ta cũng trợn mắt há hốc miệng mà nhìn vị nhân huynh cầm quạt đó.
Vị nhân huynh này hôm nay quả được phúc tinh chiếu, lại tính quấy rối một vị thượng thần, vận khí thật nguy.
Bản thượng thần ta lần đầu tiên bị một phàm nhân trêu ghẹo, cảm thấy thật mới mẻ. Nhìn khuôn mặt thanh tú kia, xét theo phàm nhân mà nói, cũng có thể coi như một vị công tử đào hoa, cũng không muốn dạy dỗ hắn nhiều, khoan hồng độ lượng mà chỉ phẩy tay một cái, cho hắn biết điều một chút.
Vừa nghĩ thế đã thấy vị Vương gia không hiểu biết gì kia đã tiến sát lại gần một chút, nói : " Bổn vương lần đầu tiên gặp công tử đã thấy hoan hỉ, công tử ....", tay kia đồng thời chuẩn bị ôm lấy eo lưng ta.
Thế này thì khác rồi.
Ta vốn là một thần tiên cực kỳ từ bi, may là phàm nhân này với Thanh Khâu ta chả có quan hệ gì mật thiết, thành ra từ bi của ta cũng chỉ có hạn. Đang muốn bắt quyết làm phép định thân cho hắn đứng im, rồi quẳng đến một khu rừng trong một hai ngày, để hắn nhớ cho kỹ, đã thấy có một lực đạo ôm chặt lấy ta vào trong lòng. Cảm giác thập phần quen thuộc, ta ngẩng đầu lên, vui vẻ chào hỏi : " Ha ha, Dạ Hoa, ngươi đến thật đúng lúc."
Dạ Hoa kéo ta đi, áo choàng huyền sắc phát ra những tia sáng lạnh lẽo trong ánh đèn dầu, cười nhẹ nói với vị nhân huynh đang ngạc nhiên không hiểu gì : " Ngươi đang chọc ghẹo phải phu nhân của ta, thấy có vui không ?"
Thực ra mà nói, trên danh nghĩa ta đã là chính cung đế hậu của hắn, coi như chúng ta đúng là một cặp phu thê danh chính ngôn thuận. Bây giờ gặp phải vụ ta bị chòng ghẹo thế này, tự nhiên không để lại tý mặt mũi nào cho hắn cả. Hắn lâu lâu mới ôm ta một cái, muốn răn dạy cái kẻ ngoài mạnh trong yếu kia dám đùa giỡn ta một phen, cũng là chuyện đương nhiên. Ta chỉ cần ngoan ngoãn đứng một bên nhìn là được rồi, đây mới là bổn phận của một thê nhi như ta.
Cục bột nhỏ nuốt cái bánh xuống, liếm liếm mép, nắm chặt tay ra vẻ nghiêm túc nói với vị nhân huynh cầm quạt kia : " Có thể làm phụ thân ta nổi giận một phen, ngươi cũng là một nhân tài, dám làm dám chịu, nhớ bảo trọng."
Nói xong cũng cực kỳ ngoan ngoãn mà đứng ở phía sau ta.
Vị nhân huynh có cây quạt kia thẹn quá hóa giận, cười lạnh nói : " Hừ hừ, ngươi có biết bổn vương là ai không ? Hừ hừ hừ..."
Lời còn chưa dứt, đã không thấy người đâu cả.
Ta quay lại hỏi Dạ Hoa " Ngươi mang hắn đi đâu rồi ?"
Hắn liếc nhìn ta một cái, quay đầu nhìn về phía ngọn đèn dầu, thản nhiên nói : " Gần đây có một cánh rừng um tùm rậm rạp."
Ta im bặt, đúng là tri kỷ mà.
Hắn lại nhìn ngọn đèn dầu kia một lúc lâu, cuối cùng quay lại nhìn ta thật kỹ " Sao bị chọc cũng không thèm thoát ra ?"
Ta ngượng ngùng nói : " Chẳng qua bị sờ một cái có sao không ? "
Hắn thản nhiên cúi đầu xuống, thản nhiên hôn nhẹ lên môi ta.
Ta sửng sốt hồi lâu.
Hắn vẫn thản nhiên liếc ta một cái " Chẳng qua bị hôn một cái có sao không ?"
Hôm nay, bản thượng thần, hôm nay, ... lại bị một cái tiểu bối kém ta chín vạn tuổi coi thường ????
Cục bột nhỏ đứng ở bên cạnh che miệng cười ha hả, cười đắc ý quá, bị nghẹn bánh đậu xanh...
Buổi tối lại dẫn cục bột nhỏ đi thả đèn trên sông.
Đèn thả sông này có hình hoa sen, trong đốt một ngọn nến nhỏ, có thể cho người thả đèn một điều ước.
Cục bột nhỏ nắm chặt cây đèn trong tay, trong miệng lẩm nhẩm nói, cái gì mà lục súc thịnh vương, rồi lại ngũ cốc được mùa, sau khi ngũ cốc được mùa lại đến thiên hạ thái bình, cuối cùng mới mãn nguyện mà thả đèn xuống nước.
Chở theo nhiều nguyên vọng của nó như vậy, mà cây đèn nhỏ cũng không chìm xuống, lại hơi xoay xoay, gió thổi nhẹ qua, phiêu phiêu lướt theo chiều gió.
Dạ Hoa thuận tay đưa cho ta một cái.
Phàm nhân hay cầu thần tiên phù hộ, thế ước nguyện của thần tiên thì cầu ai phù hộ ?
Dạ Hoa hơi cười nói " Chẳng qua mấy cái ước nguyện, nàng cứ thả đèn xuống là có thể toại nguyện mà."
Hắn nói như vậy, kể ra cũng đúng. Ta ngượng ngùng cầu lấy, thong thả đi đến bên cạnh cục bột nhỏ, thả xuống.
Hôm nay tính ra mọi sự cũng kết thúc tốt đẹp.
Thả đèn ra sông xong, cục bột nhỏ đã mệt đến mức không mở được mắt, mà vẫn còn lắp bắp nói cái gì mà không chịu trở về Thanh Khâu, muốn ngủ lại phàm giới một phen, để xem giường chiếu của phàm giới có mùi vị như thế nào.
Lúc đã đêm đã khuya, tiếng mõ vang vang. Xem từ đầu đường tới cuối ngõ, phàm là những nhà trước cửa có treo đôi đèn lồng ghi rõ hai chữ khách điếm, đều đã cửa khóa then cài.
Thị trấn này tuy nhỏ, nhưng người tới đây du ngoạn cũng nhiều. Gõ cửa tới khách điếm thứ hai, đại để mới có thể tìm được một gian phòng trọ. Cục bột nhỏ nằm trong lòng Dạ Hoa đã ngủ không biết trời trăng gì.
Vị chưởng quầy vẫn nửa tỉnh nửa mê nói thẳng với bọn ta : " Thưa hai vị công tử, xin hiểu cho bọn ta một chút, trên trấn này tổng cộng có tất cả ba cái khách điếm, hai nhà Vương Chưởng quầy với Lý chưởng quỹ kia đã đầy khách, may nhà lão hủ mới có khách nhân trả phòng, vừa hay còn có một gian."
Dạ Hoa hơi gật đầu. Lão chưởng quầy liền quay vào trong hô một tiếng, một tên phục vụ vừa mặc quần áo vừa chạy ra, hai tay mới xỏ được vào ống tay áo, chạy trước dẫn đường.
Lên lầu hai vừa đẩy cửa vào, Dạ Hoa vừa đặt cục bột nhỏ lên trên giường, đã quay sang phân phó người phục vụ múc nước rửa mặt. Bụng ta đột ngột kêu lên hai tiếng, hắn liền liếc ta một cái, rồi rất hiểu ý mà nói thêm một câu : " Thuận tay làm thêm hai món ăn mang lên nhé"
Tên phục vụ có vẻ cực kỳ buồn ngủ, chắc muốn hầu hạ chúng ta nhanh chóng một chút để còn chui về giường, vì thế tiếp nước với đồ ăn mang lên cực kỳ nhanh chóng, hai món mặn một món rau, thịt bò muối, điều xào muối tiêu, đậu phụ với hành.
Ta cầm đũa ăn được hai miếng, lại không muốn động tới nữa.
Thực ra ta vốn không kén ăn, mấy ngày gần đây lại ôm một dạ đầy xét nét ăn cơm do Dạ Hoa nấu, thành ra một kẻ chuyên thưởng thức đồ ăn cực kỳ điêu luyện, ăn ngon quá quen thói.
Dạ Hoa ngồi đọc sách dưới đèn, à, cũng có thể là xét duyệt công văn, ngẩng đầu lên liếc ta một cái, lại nhìn đồ ăn trên bàn, nói " Không ăn nữa thì đi rửa mặt ngủ sớm đi"
Gian phòng này là một gian phòng bình thường, bên cạnh có kê một chiếc giường. Ta nhìn cái giường do dự một lát, cuối cùng mặc nguyên quần áo nằm lên.
Từ đầu tới giờ Dạ Hoa vẫn chưa nói ba người bọn ta phân chia giường ngủ thế nào, coi như một chuyện quá lặt nhặt. Ta nếu lại hỏi tới điều đó, cũng có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Cục bột nhỏ ngủ thật ngon lành, ta nhẹ đẩy nó nằm vào giữa giường, rồi cũng lấy một cái gối lớn, nằm xuống bên cạnh. Dạ Hoa vẫn còn đang xét duyệt công ăn dưới đèn.
Nửa đêm đang ngủ say sưa, hình như có người kéo nhẹ tay ta, thở dài nói khẽ : " Ta vốn hiểu rõ tính tình của nàng, lại không ngờ nàng quyết tuyệt như vậy, chuyện cũ trước kia nàng đã quên sạch, ta vừa muốn nàng nhớ lại, lại muốn nàng vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại."
Ta không để ý, chỉ mơ mơ màng màng, trở mình một cái, nhẹ nhàng ôm cục bột nhỏ vào trong lòng, ngủ ngon lành.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời sáng bạch ta mới từ trên giường tỉnh giấc. Dạ Hoa vẫn ngồi ở vị trí đêm qua duyệt công văn, có một điểm hơi khác, ấy là không còn ngọn nến nữa.
Ta cực kỳ nghi hoặc, hắn thức nguyên một đêm hay có ngủ, rồi trở dậy xem công văn trước lúc ta tỉnh giấc ?
Cục bột nhỏ ngồi trên bàn quay sang chào mời ta : " Mẫu thân, cháo này nấu ngon lắm, a Ly đã để phần cho người rồi đấy."
Ta xoa xoa đầu nó khen ngoan, rửa mặt xong ra ăn thử một thìa cháo, chỉ cảm thấy hương vị này có phần giống cháo mà Dạ Hoa hay nấu. Ngẩng đầu lên dò xét hắn, chỉ thấy hắn vẫn không ngẩng đầu lên nói : "Đồ ăn của khách điếm này cũng khó nuốt nổi, sợ a Ly ăn không quen, ta liền mượn phòng bếp của họ nấu cháo.”
A Ly ở bên cạnh ngập ngừng nói : "Hồi xưa ở Tuấn Tật Sơn kia, cái công chúa của Đông Hải nấu gì con cũng không ăn được, nên phụ thân toàn phải lén lút nấu thứ khác cho con ăn.”
Dạ Hoa ho nhẹ một tiếng.
May nhờ thế mà ta được ăn ké, liền cúi đầu chăm chú ăn cháo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét