Chương IV
Đúng giờ, tối Âu Dương lại tới đưa cơm. Diệp Khinh Chu số vất vả, ngày đi làm bình thường nếu nói tranh thủ lúc rảnh rỗi, thì cũng là rảnh rỗi so với lúc bận rộn, chỉ sợ bị nữ vương bắt gặp lúc mình đang lười biếng.
Âu Dương đặc biệt không thể hiểu nổi suy nghĩ của nàng ta, người khác vụng trộm biếu xén nữ vương, chỉ bởi vì tự nhiên có thể xin nghỉ, hoặc được phân tới chỗ tốt nhàn nhã hơn, nàng ta thì tốt rồi, đầu tắt mặt tối mà vẫn đúng ngày đúng giờ hiếu kính, xem chừng nữ vương lệ nóng doanh tròng cảm động, tự khoa mình là có mắt nhìn người, có thể thu nhận được một nhân viên tốt như vậy ! Nếu sa thải nàng, công ty biết tìm đâu ra một viên chức như vậy chứ.
Có thể dùng một câu để hình dung Diệp Khinh Chu : tiền lời chỉ tương đương bán mớ rau, nhưng sẵn sàng hiến ra cả bầu máu nóng.
Giải phẫu lần này, nằm viện, Diệp Khinh Chu dành cả ngày trên giường, quả rất khó chịu, vừa thấy Âu Dương tới, lập tức giữ chặt lấy nàng ta, vội vội vàng vàng hỏi chuyện công ty :
" Mình nghỉ, ai mua ăn sáng cho Tiểu Hà vậy ?" Người khác đều đúng giờ mới tới công ty, riêng nàng tới còn sớm hơn cả bác bảo vệ, theo nàng nói thì hoa viên trước công ty không khí trong lành, sáng sớm tới đó rèn luyện sức khỏe có thể kéo dài tuổi thọ.
" Mình nghỉ, ai pha bột ngũ cốc cho Lệ Na vậy ?" Nói tới đây, Diệp Khinh Chu có thể tự hào một chút, nhưng bình thường nàng chỉ tự khoe thầm, cho dù là pha trà hay café, nàng đều tinh thông, theo như nàng nói, con gái kết hôn, cũng giống như đầu thai lần thứ hai, phải hiền lương một chút mới tìm được người chồng tốt.
" Mình nghỉ, ai làm hộ cho Dương Dương vậy ? Gầy đây cô ấy đang bận yêu đương cuồng nhiệt á." Ở công ty chẳng những Diệp Khinh Chu phải làm mấy việc, mà thỉnh thoảng lại làm thêm hộ cả người khác, đối với việc này Âu Dương cũng mắng nàng không ít lần, có điều nàng lại nói, dù sao nàng cũng chỉ một thân một mình, rảnh rỗi mà.
Âu Dương vừa lấy ra mấy quả chanh vắt nước giúp nàng, vừa nói : " Cậu nghỉ, đương nhiên mình đoán là tiểu Hà phải tự mua ăn sáng. Lệ Na tự xuống lầu mua A Hoa, Dương Dương bỏ thói quen nấu cháo điện thoại với bạn trai. Cho nên, cậu cũng đừng lo lắng mấy cái việc linh tinh này làm gì."
" A, vậy thì tốt rồi." Bất giác không cần lo lắng tới những việc vặt vãnh này nữa, Diệp Khinh Chu cảm thấy cực kỳ an tâm.
Đợi Diệp Khinh Chu uống xong cốc nước chanh, Âu Dương lại lôi nước cơm đã lạnh ngắt ra, nàng rót nước cơm vào trong chén nói : " Để mình đi hâm lại giúp cậu."
Tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng điều hòa trong bệnh viện mở cũng rất lạnh, nhất là Diệp Khinh Chu mới phẫu thuật xong, miệng vết thương tuy không lớn, nhưng vẫn sợ nhiễm trùng, vì thế điều hòa trong phòng nàng ta mở lạnh ngắt như đầu xuân, Diệp Khinh Chu khoác thêm một cái áo khoác ra ngoài đồng phục của viện, mà vẫn còn cảm thấy mát.
Âu Dương đặt chén nước cơm vào trong lò vi sóng một lát cho ấm lên, đang lúc bưng chén về, lại gặp phải Kiều Lạc đang dẫn theo một y tá đi về phía này, anh nhận ra Âu Dương, liền mỉm cười chào một tiếng.
Âu Dương chỉ biết là quan hệ giữa Diệp Khinh Chu và anh không tốt lắm, nhưng căn cứ vào thực tế nàng đã gặp qua Kiều Lạc mấy lần, cảm thấy người này cũng dễ nói chuyện, liền dừng bước, cũng hỏi thăm một câu : " Bác sĩ Kiều đang đi thăm bệnh ạ ?" Nàng nghĩ rằng quan hệ giữa anh và em quá cương cũng không tốt lắm, mình lại càng không nên tưới dầu vào lửa, vì thế ngữ khí cũng thân thiết hơn một chút.
Thấy nàng hòa nhã như vậy, Kiều Lạc đoán ngay là con nhóc Diệp Khinh Chu kia sợ không dám nói gì, căn cứ vào cái liếc mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy Âu Dương, anh biết nàng ta là người thẳng tính, nếu Diệp Khinh Chu đã nói gì đó, chắc chắn nàng ta sẽ không hòa nhã với mình như vậy. " Đúng vậy " Vì vậy anh cũng mỉm cười trả lời : " Cảm ơn cô đã tới chiếu cố Tiểu Chu."
Âu Dương là một cái đài, anh vừa mới mở miệng nói một câu như vậy, nàng ta đã phát không ngừng : " Thì biết làm thế nào, sau khi cha cậu ấy gặp chuyện không may năm kia tới giờ, cậu ấy chẳng còn thân nhân nào ở đây, nói thế nào em cũng là bạn học kiêm đồng nghiệp của cậu ấy mà."
Kiều Lạc hơi nhíu lông mày, cha con bé gặp phải chuyện gì ? Khó trách năm kia có một lần dì Diệp vội vội vàng vàng rời khỏi nhà, từ đó về sau số lần đi thăm Diệp Khinh Chu nhiều lên rất nhiều. Lúc trước khi anh mới ra ngoài học đại học, có nghe nói Diệp Khinh Chu rời nhà đi tìm người cha đã vứt vợ bỏ rơi con của nàng, có điều thế nào đi chăng nữa cũng là chuyện riêng của nàng, đối với chuyện này anh và cha anh đều là người ngoài, cũng không tiện nói gì. Mà dì Diệp cũng không ngăn cản, dù sao con gái đã lớn, lại đi tìm cha ruột của nàng, đồng thời cũng là chồng trước của mình, cô ấy cũng không tiện hỏi, chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại, thấy vẫn bình an là được rồi.
Không hiểu vì sao hai năm vừa qua, số lần đi ra ngoài của dì Diệp càng nhiều hơn, dì ấy là phóng viên tòa soạn, hay đi công tác là chuyện bình thường, có lần bận quá không thể phân thân, phải nhờ Kiều Lạc mua giúp vé xe lửa cho dì ấy, nhất thời lỡ miệng, nói là đi thăm Diệp Khinh Chu, anh mới biết, hóa ra nha đầu kia ở thành phố S. Nhân lúc đó bệnh viện của nhà họ Kiều và bệnh viện lớn nhất của thành phố S tiến hành trao đổi y học, Kiều Lạc liền chủ động ra tay, xin tới thành phố S để học tập thêm.
" Vậy thì phiền cô quá" Kiều Lạc cười nói, sau đó tùy tiện nói tiếp, tựa như vô tình nhắc tới chuyện nhà : " Em gái tôi gần đây nhát gan lắm, tuy trên danh nghĩa tôi là anh trai của cô ấy, nhưng dù sao cũng không phải ruột thịt, vẫn xa lạ một chút."
Âu Dương lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, lại thấy Kiều Lạc đối xử với Diệp Khinh Chu rất rõ ràng, liền nói một cách thẳng thắn : " Thật ra cậu ấy chưa bao giờ nhắc tới anh với em, ha ha, tự nhiên từ trên trời rơi xuống một người anh trai."
Kiều Lạc hơi khép hờ đôi mắt, sau đó mỉm cười : " Gần đây cô ấy sợ người lạ, hơn nữa cô ấy rời nhà cũng mấy năm trời, chỉ sợ càng ngày càng lạnh nhạt với tôi." Càng nói, giọng anh càng khẽ, có phần ai oán.
Âu Dương lập tức nói tiếp ngay : " Sao thế được ? Cô ấy là loại người sợ chết chết đi được, cho tới bây giờ thường tự bảo hộ mình tới mức cảm mạo cũng không mó được nửa ngón tay, không ngờ bây giờ lại bị viêm ruột thừa, lại còn bị mổ, đúng là kỳ tích." Nàng ta nói năng rất thẳng thắn, chẳng thèm quan tâm rằng mấy câu này thốt ra có vẻ giống như hả hê khi người ta gặp nạn : " Không ngờ lại gặp đúng anh ở bệnh viện này, chứng tỏ là hai anh em anh có duyên phận với nhau đấy."
Kiều Lạc cười một cách buồn bã : " Có điều viêm ruột thừa chỉ cần nằm viện một tuần là đủ, tới lúc đó..."
Âu Dương có cảm giác trên vai mình đè nặng trách nhiệm giúp cho mối quan hệ lạnh nhạt giữa hai anh em trở nên tốt hơn, một nhà đoàn viên, liền vỗ ngực nói một cách khảng khải : " Đây là thế kỷ 21, cũng không phải thời cổ đại, còn sợ không tìm được người hay sao ? Em và cậu ấy đều là thiết kế của công ty quảng cáo AM trực thuộc công ty KM...." Tuy nói là công ty quảng cáo, nhưng thật ra ban đầu cũng chỉ là một phòng quảng cáo của công ty KM, về sau phát hiện thấy làm quảng cáo cho các sản phẩm có hiệu quả rất tốt, vì vậy mới tách ra thành một công ty con, không chỉ phụ trách quảng cáo sản phẩm của công ty mẹ, mà cũng có thể tiếp nhận đơn đặt hàng bên ngoài. Công ty KM là một công ty điện tử nổi danh của thành phố S, đương nhiên Kiều Lạc phải biết tới.
Kiều Lạc nhìn chén nước cơm trong tay nàng, nói : " Tiểu Chu ở đây một mình đúng là không biết phải làm thế nào, cũng may có thể gặp được một người bạn tốt như cô vậy."
" Thực ra cũng không biết sao nữa ..." Âu Dương nói : " Mặc dù cha cô ấy có để lại cho cô ấy một căn biệt thự ở dưới chân núi Tử Dương, có điều nơi đó cách trung tâm thành phố quá xa, nên cô ấy tự mua một căn phòng nhỏ ở một mình tại chung cư Kim Uyển ở phụ cận công ty, dù sao cô ấy cũng cũng ở một mình, những lúc ốm đau thế này, không có ai chăm lo."
Kiều Lạc âm thầm ghi nhớ những thông tin này, sau đó cười nói : " Chỉ sợ chén nước cơm của cô lại nguội ngắt mất rồi."
" Ôi !" Lúc này Âu Dương mới phát hiện ra, liền cười trừ : " Bác sĩ Kiều cứ đi làm việc của mình đi ạ, em đi hâm lại lần nữa." Nói xong lại chạy về phía phòng trà.
Tới cửa phòng bệnh, Kiều Lạc nói với y tá sau lưng mình : " Cô đi thăm bệnh mấy phòng khác đi, tôi vào đây một mình." Y tá cũng biết trong phòng này chính là em gái của bác sĩ Kiều, người ta là anh em với nhau, chắc chắn có chuyện riêng tư, nên rất hiểu biết tự đi.
Diệp Khinh Chu bị động thủ thuật ở ruột, ngày đầu tiên phải nhịn ăn, ngày thứ hai phải dùng đồ ăn lỏng, ngày hôm nay ba bữa đều là nước, chỉ cần vào WC một chuyến là đi sạch, đói tới mức mắt hoa mày choáng, Âu Dương đi hâm nước cơm cả nửa ngày còn chưa thấy mặt mũi đâu, Diệp Khinh Chu đoán giờ này là giờ ăn cao điểm, chắc rất nhiều người tới hâm cơm.
Vì vậy nàng liền ngồi xuống, kéo bàn ăn tới trước mặt mình, lau sạch sẽ, lại lau cái thìa tới ba bốn lượt, đang ngồi chờ Âu Dương quay lại, chỉ thấy cửa kêu kẹt một tiếng mở ra, nàng lập tức cười nói : " Nước cơm yêu mến của ta ơi"
Có điều nước cơm không tới, Âu Dương cũng không tới, mà người tới là Kiều Lạc.
Cái thìa sắt trong tay Diệp Khinh Chu lập tức rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng lanh canh thanh thúy, Kiều Lạc thấy vẻ kinh hoảng của nàng thì lập tức lộ ra vẻ thỏa mãn, tựa hồ như vẻ bối rối của nàng đúng là điều mà anh mong thấy nhất, anh bước từng bước lại gần, đi tới cạnh giường nàng.
" Em gái yêu quý ơi, hôm nay chắc em cũng rất thoải mái ?"
" Tốt, tốt.." Diệp Khinh Chu gật đầu một cách cứng ngắc, bắt đầu lắp bắp : " Không phải lúc trưa anh đã tới rồi sao ?"
Kiều Lạc cười rất thoải mãn : " Ai bảo em ở phòng dịch vụ đặc biệt cơ, bọn anh phải chiếu cố thật đặc biệt."
Vừa nghe thấy những lời này, Diệp Khinh Chu lập tức hối hận tới rầu gan thối ruột, sớm biết như vậy cho dù bị lây một đống tật bệnh của người khác nàng cũng tình nguyện tới phòng bệnh chung : " Không cần chiếu cố nhiều, giải phẫu của em chỉ là tiểu phẩu mà ." Nàng lập tức giơ ngón út lên : " Không phải miệng vết thương chỉ nhỏ xíu như vậy thôi sao ?"
" Ồ.." Kiều Lạc lập tức cao giọng : " Em cũng biết là miệng vết thương chỉ nhỏ xíu như vậy thôi sao, có điều em muốn ở phòng dịch vụ VIP, chẳng lẽ không phải hy vọng có y tá chăm sóc đặc biệt sao ?"
Lúc nào Diệp Khinh Chu chẳng là một con chuột nhắt, người khác muốn nhào muốn nặn nàng thế nào cũng được, huống chi là Kiều Lạc. Nếu có Âu Dương ở đây, nàng có thể gắng gượng tranh cãi một chút, có điều như hiện giờ, chỉ có một mình nàng, lập tức lắp bắp : " Em còn ... không biết ... ."
Nàng còn chừa dứt lời, Kiều Lạc đã thực tốt bụng nói thay : " Không biết anh ở chỗ này ?"
" Không ... không.." Diệp Khinh Chu vội vàng lắc đầu, có cho nàng thêm mười cái mật, nàng cũng không dám nói mấy chữ này.
Kiều Lạc đột nhiên hơi khom lưng cúi xuống, xương sống của Diệp Khinh Chu lập tức cứng đờ, sống lưng ớn lạnh, thậm chí không dám cử động, Kiều Lạc liền ghé sát mặt vào tai nàng, hơi thở nóng hổi phả nhẹ vào lỗ tai nàng, gương mặt Diệp Khinh Chu lập tức đỏ bừng, anh nói :
" Tiểu Chu, ta đã lại tóm được ngươi rồi..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét